Biết Vị Ký - Chương 56: Ghi danh trù nghệ ban (1)
Cập nhật lúc: 2025-01-16 15:40:57
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
”Không cần, cần.” Lâm Tiểu Trúc vội xua tay 'sư phụ dạy trù nghệ, còn hiếu kính văn tiền nào, thể dung tiền của sư phụ? Sư phu mau nhận lấy , về đây” . Nói xong đợi Tiết lão gia tử phản đối liền xoay chạy cửa. Hôm nay ở đây khá lâu, còn về sẽ gặp phiền toái, tới cửa, nàng nhớ một chuyện liền đầu 'sự phụ, ngày mai chủ tử việc, chắc tới đây . Dù giờ cũng tiền , ngươi ăn cái gì thì cứ tới tiệm mà ăn, cần ép buộc ăn đồ ăn Trương Đông nấu”
“Uh, . Mau , trễ ” lão đầu nhi vẫy vẫy tay
Lâm Tiểu Trúc trời vội vàng chạy . Nàng tiền quan trọng, một trăm hai mươi văn tiền nàng cũng nhiều nhưng nàng cũng lấy tiền của lão đầu nhi. Căn cứ chuyện hôm nay liền cho nàng một cái cần câu cơm cực kỳ , chỉ cần tự do, dù trong tay một văn tiền, nàng cũng thể kiếm tiền sống một cuộc sống sung túc. hiện tại, ngay cả bản nàng cũng là tài sản của Viên Thiên Dã, một trăm hai mươi văn tiền nàng cất giữ, cũng . Cho dù nàng tham lam lấy tiền của lão đầu nhi thì cũng giấu ở . Cho dù giấu thì cũng khả năng nuôi giữ mầm tai vạ. Cho nên lúc thể tham, nghĩ cách lấy tự do tính .
Trở sơn trang, thời gian quả nhiên trễ hơn , trong phòng bếp còn thu lượm củi, các bà tử đến lấy cơm cũng rời . Có điều quen với việc về trễ của nàng nên cũng để ý lắm, cả đám đang giường ăn cơm xem sách. Ngày mai là kỳ thi chữ, ngoài trừ Lâm Tiểu Trúc thì ai nấy đều khẩn trương.
Nghe thấy tiếng vang, Tô Tiểu Thư ngẩng đầu lên, bĩu môi, nhẹ giọng “cơm ở chỗ , mau ăn kẻo nguội”
Lâm Tiểu Trúc gần cợt nhả 'nếu là ngươi, bây giờ?”
Tô Tiểu Thư trừng mắt nàng, há miệng nhưng lời đến bên môi nuốt xuống, chỉ thản nhiên “bớt ba hoa , mau ăn cơm” xong cúi đầu.
Tô Tiểu Thư học đến nỗi tệ, cuộc thi ngày mai tuyệt thành vấn đề nhưng nàng khẩn trương như là . Lâm Tiểu Trúc kỳ quái liếc nàng một cái, nghĩ nghĩ kéo áo nàng, ý bảo nàng ngoài cũng bưng cơm ngoài
“Làm ?” Tô Tiểu Thư theo nàng đến chỗ , kỳ quái hỏi.
“Ngày mai, thi xong, ngươi kế tiếp chúng gì ?” Lâm Tiểu Trúc nhỏ giọng hỏi
“Không .” Tô Tiểu Thư lắc đầu, cũng cũng hỏi, lẳng lặng chờ Lâm Tiểu Trúc hỏi tiếp.
“Ta , cuộc thi chữ, mỗi đều học một môn chuyên nghề, học nấu ăn, ngươi thì ?”
Tô Tiểu Thư ngẩn ngơ, tựa hồ từng nghĩ tới chuyện . Nàng nhướn mi nghĩ nghĩ lắc đầu “ , nghĩ tới. Công tử kêu chúng gì thì cái đó, nghĩ nhiều chi”
Lâm Tiểu Trúc cau mày Tô Tiểu Thư, gì. Tô Tiểu Thư bình thường là chú ý, theo lý, khi , nàng sẽ hỏi rõ quyết định chứ. Nàng biểu hiện như , hiển nhiên là đang cố kỵ gì đó nên với nàng về chuyện . Từ khi Viên Thiên Dã trở về, nàng liền gì đó thích hợp, dường như tâm sự, trở nên trầm mặc ít lời, gặp sự việc cũng thờ ơ, lạnh nhạt chứ nhiệt tình, trượng nghĩa như . nàng , cũng tiện hỏi. Dù , nếu dung như dự đoán, nàng là nội gián thì chắc chắn sẽ dễ dàng thổ lộ tâm tư với , cũng thể đến lúc nào đó, hai còn là quan hệ đối lập.
Tô Tiểu Thư chút tự nhiên “ngươi mau ăn cơm , trở về ôn bài” xong liền xoay bước .
Lâm Tiểu Trúc thở dài một , ăn cơm xong liền chậm rãi đến viện của Viên Thiên Dã. Nàng sở dĩ tìm hiểu ở chỗ Tô Tiểu Thư mà hỏi Viên Thiên Dã là vì cái đêm bắt nàng múc nước, biến mất khỏi sơn trang. Nếu tối nay còn về, ngày mai khi phân ban, nàng sẽ động. Chuyện , tối qua, tình thế cấp bách, nàng đến hỏi Mai quản sự, kết quả nghiêm khắc cảnh cáo một hồi, còn bắt nàng im miệng, thổ lộ mặt đám con gái chuyện .
Đi trong sân, vẫn chỉ thấy Viên Lâm. Hắn Viên Thiên Dã ghế, chằm chằm nàng múc nước đổ đầy bồn cho nàng về. Năm ngày , nhiệm vụ đổ đầy hai bồn nước của nàng tăng lên thành ba. Cũng may chủ yếu là chất lượng nên tuy mệt cũng đến mức thành nhiệm vụ sẽ phạt.
Lâm Tiểu Trúc chậm rãi bước , tự hỏi thế nào mới trù nghệ ban. Lúc đầu chỉ vì sinh tồn nhưng giờ đó là nguyện vọng, là mong ước học tập. Lão đầu nhi chắc sẽ nhanh chóng rời khỏi Thanh Khê trấn, hơn nữa những kiến thức nấu ăn dạy cho nàng đều cao siêu. Cho dù hôm nay nàng thắng Hồng đại trù thì vẫn tính là một đầu bếp chuyên nghiệp. Nếu đem những gì lão đầu nhi dạy đến mỹ thì học từ đầu, nắm vững căn cơ.
Nàng tin tưởng, nếu nắn vững cơ bản thực hành những gì học , nàng nhất định sẽ trở thành một trù nghệ đại sư. Cho nên, nàng nhất định trù nghệ ban.
“Lâm. . . Lâm Tiểu Trúc?” Một thanh âm nam nhân quen thuộc vang lên lung, bên trong ẩn chứa kinh hỉ.
Lâm Tiểu Trúc xoay thì thấy hai thiếu niên nam tử đang đến, một là Hạ Sơn, còn là Ngô Bình Cường. Viên Thiên Dã vốn lo lắng nam nữ ở chung sẽ nảy sinh tình cảm cho nên dù là sinh hoạt học tập cũng đều phân chia nam nữ. Nàng thật lâu gặp Hạ Sơn.
“Sao các ngươi ở đây?”
“Chuyển vài thứ.” Hạ Sơn vẫn luôn ít lời như .
“Nga, các ngươi bận ” Lâm Tiểu Trúc Hạ Sơn ít , hướng Ngô Bình Cường mỉm chuẩn xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/biet-vi-ky/chuong-56-ghi-danh-tru-nghe-ban-1.html.]
“Lâm Tiểu Trúc, ngày mai ngươi tính ghi danh ban nào?” Ngô Bình Cường bỗng nhiên lên tiếng, thấy Lâm Tiểu Trúc dừng chân, xoay đầy khó hiểu, vội vàng “ và Hạ Sơn tính ghi danh trù nghệ ban, còn ngươi thì ? Ta nhớ ngươi nấu cơm ngon, chi bằng cùng học nấu ăn ”
“Ghi danh? Có thể ghi danh?” hai mắt Lâm Tiểu Trúc bừng sáng 'quản sự các ngươi thể tự ghi danh phân ban nào ?”
“ , các ngươi ?” Ngô Bình Cường nghi hoặc đáp
Lâm Tiểu Trúc ánh mắt buồn bã, lắc lắc đầu: “Không .” Nàng nghĩ, Triệu Hổ từng trù nghệ ban nhận con gái, lẽ sơn trang sẽ trực tiếp an bài đám con gái học cách hầu hạ , sẽ cho các nàng cơ hội lựa chọn
“Ngươi hỏi quản sự của xem” Hạ Sơn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Hảo.” Lâm Tiểu Trúc với xoay rời . Mặc kệ thế, ngày mai nàng nhất định tranh thủ. Với bản lãnh của nàng, nàng tin chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng nhất định sẽ tỏa sáng, cho trù nghệ ban nhận nàng.
Ngày hôm , dung điểm tâm xong liền bắt đầu cuộc thi chữ. Viết chữ, điền chỗ trống, giải thích nghĩa từ, còn sáng tác một đoạn ngắn,tức là giải thích rõ rang một sự kiện. Việc đối với các nữ tử chỉ mới học một tháng thì chút khó khan nhưng với Lâm Tiểu Trúc kiếp từng là nghiên cứu sinh thạc sĩ trí nhớ siêu phàm thì quá đơn giản. Có điều nàng vẫn cố thật chậm, gò chữ cho thật , ngay hàng thẳng lối, mãi đến nửa canh giờ mới đem nộp bài.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi thì , đêm nay thể bồi công tử ăn bữa tối” đám con gái tốp năm, tốp ba từ học đường , ai nấy đều Lâm Tiểu Trúc mà chọc ghẹo nhưng trong ánh mắt bọn họ, chủ yếu là hâm mộ, ít ghen tỵ. Bởi vì Lâm Tiểu Trúc ở lớp học tập xuất sắc, cho đều tâm phục khẩu phục. Hơn nữa nếu ai gặp khó khan về bài vở, nàng đều nhiệt tình giúp đỡ, kiên nhẫn giải thích, thậm chí còn tận hết sức lực. Bình thường nàng khiêm tốn lễ, lớp học quy củ cũng đạt thành tích nhất. Cho nên nàng đầu kỳ thi vốn là chuyện dự đoán . Người chỉ thể ghen tỵ với thực lực ngang bằng hoặc chỉ hơn một chút nhưng nếu là vượt xa thì chỉ bội phục mà thôi.
“Được ăn cơm ? Ta sợ công tử thấy mắt, bắt múc nước mà thôi” Lâm Tiểu Trúc vẻ mặt đau khổ đáp.
Chuyện Lâm Tiểu Trúc công tử trừng phạt, đều . Nghe nàng , chút ghen tỵ còn sót trong lòng cũng thế bởi sự đồng tình, ngượng ngùng thu hồi những lời chua ngoa mà đó là an ủi.
“Thực âm hiểm!” Ngô Thái Vân mắng thầm Lâm Tiểu Trúc trong lòng.
Về phòng nghỉ ngơi chừng hai khắc, Mai quản sự gọi đến địa điểm lầm đầu tiên tập hợp. Lúc riêng gì đám nam hài nhi mà đài, chung quanh Viên Thiên Dã còn mấy nam tử và nữ tử xa lạ.
Rốt cuộc cũng chịu về ? Lâm Tiểu Trúc chằm chằm Viên Thiên Dã mặc bào phục màu lam ở đài, ánh mắt ai oán như trượng phu lâu ngày mới về nhà. Hôm nay, lẽ ngoại trừ việc công bố thành tích sẽ tới chuyện phân ba. Viên Thiên Dã về tuy gì nhưng cũng hơn ở đây. Dù Viên Thiên Dã cũng hiểu nàng hơn khác, còn ăn qua cháo nàng nấu, tay nghề của nàng, lẽ sẽ bằng lòng với thỉnh cầu của nàng.
Lâm Tiểu Trúc chuyển ánh mắt tới hai trung niên nữ tử cách Viên Thiên Dã xa. Hai tuy tuổi nhưng trang dung tinh xảo, cử chỉ nhàn nhã, khí chất ung dung, lẽ là giáo tập sẽ huấn luyện tài nghệ cho các nữ hài tử . Còn mấy quản sự , chẳng lẽ là của trù nghệ ban?
Thấy đến đông đủ, đám nhỏ cũng sắp thành hàng ngay ngắn, Viên Thiên Dã lòng. Hắn dậy mà nhận lấy ly từ tay Viên Thập, đưa mắt khắp sân một lượt, cho mỗi đứa nhỏ đều cảm giác “công tử đang ”, trường trở nên thanh tĩnh, hề lộn xộn. Viên Thiên Dã thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuyện, thanh âm lớn, ngữ điệu hòa hoãn nhưng ở khu vực trống trải rõ.
Hắn hề dung bản thảo, chỉ ở đó, mắt xuống , chậm rãi lên tiếng, đầu tiên là các nam hài, tới đám nữ hài. Mỗi trong thời gian qua gì, biểu hiện thế nào, thành tích . . . tất cả đều rõ. Mấy chục con lời thừa, luôn dung trọng tâm, dung chỗ. Lời nghiêm khắc răn dạy cũng trừng phạt nặng nề nhưng lọt tai đám nhỏ khiến ai nấy đột nhiên biến sắc, trong lòng bất an, thì mỗi một việc đều thoát khỏi mắt công tử; mỗi một lời đều lọt tai công tử, dù sai dung đều công tử ghi nhớ trong lòng. Có xong thì sợ hãi, thì vui sướng, tâm tình cực kỳ phức tạp, cảm giác cũng khắc sâu.
Lâm Tiểu Trúc khỏi bội phục liếc Viên Thiên Dã một cái. Tiểu tử , nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một thiên tài, tuổi còn nhỏ thể nên sự nghiệp, chưởng quản một công ty lớn cũng khoác.
Viên Thiên Dã bình luận từng xong, công bố kế quả kiểm tra đánh giá. Biểu hiện của , thường ngày thấy, Viên Thiên Dã qua một lượt. Cho nên gì ngạc nhiên khi Ngô Bình Cường đầu nhóm nam hài, còn trong đám con gái thì là Lâm Tiểu Trúc.
Viên Thiên Dã tiếp “giai đoạn học tập chấm dứt, kết tiếp sẽ các ban tài nghệ, học tập các loại kỹ năng. Trước đây, bản công tử cũng từng , sơn trang nuôi vô dụng. Lát nữa, giáo ban của các ban sẽ lựa chọn học viên, đồng thời các ngươi cũng thể nguyện vọng của , xin ghi danh ban mà thích. Nếu giáo tập nào chọn ngươi hoặc lớp ngươi chọn thu ngươi thì ngươi sẽ thể ở sơn trang nữa” tới đây, đưa mắt bên một vòng tiếp tục ”tuy nhiên một hạn chế, đó là nam hài chỉ thể ghi danh ở các ban: nhất, nhị, tam, còn nữ hài là ban tứ, ngũ, lục. Cụ thể thế nào thì Thành quản sự sẽ với các ngươi”
Viên Thành tiến lên, rõ sở học cùng kỹ năng của từng ba. Lâm Tiểu Trúc xong, liếc Viên Thiên Dã một cái, âm thầm bĩu môi. Viên Thiên Dã , thực đều là mị dân. Tỷ như tứ ban chính là học cầm kỳ thư họa, đạo, thời trang. . . các nữ hài tử , hai mắt lấp ánh ánh , cảm giác như sắp bồi dưỡng trở thanh tiểu thư quý tộc, cuộc sống tươi đang chờ các nàng. Các nàng tiếp xúc với bên ngoài, nào rằng đây thực là tiểu ban a. Còn ngũ ban, trắng là nha ban, lục ban thì chính là nữ hồng ban. Bên phía nam sinh, nhất, nhị, tam ban chính là trù nghệ ban, tùy tùng ban và phòng thu chi ban.
Viên Thành giải thích chức năng của từng ban xong giới thiệu các giáo tập đang đài một . Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc phát hiện, khi nào đài thêm vài lão nhân. Trù nghệ ban, ngoài trừ Thái quản sự còn hai giáo tập, một họ Mã, là lão nhân cao gầy, râu bạc dài, tuổi chừng sáu mươi; chừng năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành hơn, bộ dáng béo , họ Du.
Giới thiệu xong, Viên Thành “tiếp theo, nhất ban và tứ ban sẽ chọn học viên . Nhất ban chọn mười hai , nam hài tử nào nguyện ý đến nhất ban học tập thì qua bên . Tứ ban cũng cần mười hai , nữ hài tử nguyện ý đây học thì sang bên ”
Hai lão nhân, một béo một gầy cùng Chu giáo tập tư dung đều lên, chia hai bên trái .
Vì trù nghệ ban chọn ? Lâm Tiểu Trúc nhướng mi. Nếu Viên Thiên Dã cài chỗ địch nhân, thu hoạch tin tình báo thì trù nghệ ban thể quan trọng bằng tùy tùng ban? Chẳng lẽ chiêu mộ đầu bếp là mở tửu lâu kiếm tiền. Nghĩ tới đây Lâm Tiểu Trúc hung phấn hẳn lên, nếu đúng là thì bao.
Mặc kệ thế nào, nàng nhất định trù nghệ ban.