Triệu Uyên    .
Sáng hôm  liền cho mời Đại chưởng quỹ của Hầu phủ đến giúp đỡ . Triệu Uyên chắc hẳn còn dặn dò ông , đến nỗi Đại chưởng quỹ đối với  thái độ vô cùng cung kính.
Tiếp theo  càng thêm bận rộn, Đại chưởng quỹ dạy   ít thủ đoạn quản lý, còn dẫn   vài trang viên, cửa hàng,  cho  cái nào mới đáng để đầu tư.
"Trang viên  tuy vị trí , thổ nhưỡng cũng  tệ, nhưng ngàn vạn    đầu tư , gia đình  nợ  ít tiền, mới gấp rút  bán ,  chừng  bán cho vài , dễ gây  thị phi rắc rối."
"Cửa hàng  tuy  bắt mắt, nhưng ở gần Quốc Tử Giám, mua bán bút, mực, giấy, nghiên thì còn gì bằng,  thể 'nước chảy nhỏ dài',  ăn lâu dài."
"Đất đai vùng ngoại ô gần đây đều là do hoàng  quốc thích sở hữu,   thể giúp cô nương đến huyện bên cạnh mua,  chỉ giá cả hợp lý,   quản lý cũng  phiền phức."
...
Bên trong  quả nhiên   nhiều "cửa ngõ", quả  hổ danh "thuật nghiệp hữu chuyên công".
Sau đó Triệu Uyên còn cố ý sai  đến  cho  , Tống tiểu thư và Hà tiểu thư đều  gia đình cấm túc, chắc hẳn cũng  mắng  ít.
Làm sai thì  chịu trừng phạt,   xong thấy lòng vô cùng thỏa mãn.
Lại qua một quãng thời gian, Đại chưởng quỹ giúp  mua sắm  ít sản nghiệp thích hợp, đều là cửa hàng, điền trang  khiêm tốn   tiềm năng, ngay cả mối quan hệ   đều lo liệu   đấy rõ ràng.
Ta vô cùng cảm ơn, tặng ông  một hồng bao thật lớn, mới cho ông  trở về.
Triệu Uyên thấy  lưu luyến  rời ông , : "Biểu  nếu bận rộn  xuể,  tay   một  khá , tặng cho biểu  là ."
Ta từ chối: "Giết gà há dùng đao mổ trâu."
Sản nghiệp của Hầu phủ nhiều hơn của  vài chục , thế nên mới cần đến Đại chưởng quỹ,   vài   tay  là đủ .
Ta  : "Suốt  thời gian qua  nhận  nhiều lợi ích,  thể giữ    thả."
Làm việc cho  và  việc cho Hầu phủ,   thể giống  ?
Người  cũng sẽ  cam tâm tình nguyện.
Triệu Uyên ôn nhu : "Biểu   cần siêng năng như ,    chuyện, tự nhiên     giúp biểu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bieu-tieu-thu-lam-yen/chuong-10.html.]
Suốt  thời gian qua,   đối với  càng thêm ôn hòa, thậm chí  thể  là dịu dàng.
Chắc là thấy  thành thật giữ bổn phận,     ý  nhân cơ hội trèo cao, dựa dẫm ở Hầu phủ  , do đó mới  đổi cái  về .
Con   , quả nhiên   thời thế, mới  thể nhận  sự công nhận của  khác.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta lắc đầu : "Biểu ca  , ngày tháng đều là do  tự sống. Gia cảnh Triệu Trạch bần hàn,   mẫu  già yếu cần uống thuốc,   tiểu thúc tử còn nhỏ tuổi,   còn  đèn sách khoa cử,   nơi cần chi tiêu còn nhiều lắm. Muội  lo liệu  ăn cho  mới đúng,   thể luôn dựa dẫm   khác ?"
Triệu Uyên   gì, chỉ chăm chú   một lát, mới đáp: "Được."
Quãng thời gian   bận rộn mà vui vẻ, đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.
Vốn tưởng ngày tháng càng lúc càng  , ai ngờ những lời Tống tiểu thư  hôm đó ở ngân lâu vẫn truyền .
Đến khi   , bên ngoài  là ai ai cũng .
Nha  của  hỏi thăm về : "Người ngoài đều , Thế tử và phu nhân đối với tiểu thư vô cùng sủng ái, là  nâng lên  quý , phu nhân Thế tử tương lai  dễ  chút nào!"
Ta nhíu mày, hai  Hà Tống thật sự ngu xuẩn đến thế ?
Bọn họ  hỏng chuyện hôn sự của , chẳng   càng  khả năng dựa dẫm ở Hầu phủ  rời  !
Làm như  chỉ tổ sự việc trái với mong !
Đang  chuyện, ngoài viện   đến thông báo cho ,  rằng mẫu  Triệu Trạch đến , bà   mặt biểu di mẫu  ấp a ấp úng nửa ngày, dường như là   đến hỏi cưới nữa.
Lòng  thắt , vội vàng chạy tới.
Phía  tấm bình phong,  thấy sắc mặt biểu di mẫu    lắm, vẫn kiên nhẫn  với mẫu  Triệu Trạch: "Bà đừng   ngoài  lung tung, Yến nhi nếu tham hư vinh, thì hà tất gì  tìm Trạch ca nhi?"
Sắc mặt mẫu  Triệu Trạch tái nhợt, ho vài tiếng, mới : "Yến nhi cô nương mặt hoa da tuyết,  tài sắc như , vốn dĩ cũng chẳng thích hợp với gia đình bần hàn như chúng , tóm  là... là sợ ủy khuất nàng ..."
Biểu di mẫu tức đến nghẹn lời, : "Đáng lẽ khi xem mắt  chẳng  sợ  ủy khuất, giờ mới nhắc tới những điều  thì còn gì là lẽ nữa!"