Triệu Trạch   lòng tỏ ý  với ,  đây cũng nên  qua   mà đáp lễ.
 
Nha  thưa: "Bên chỗ Xuân Hoa  vài mẫu mới đấy ạ, nô tì  lấy về cho  xem thử nhé..."
 
Hai  chúng      bao xa, Triệu Uyên  bỗng nhiên  trở .
 
Chàng bước nhanh như  băng  tới, tốc độ nhanh đến nỗi khiến  và nha  đều giật  thảng thốt.
 
"Biểu ca, còn điều gì cần sai bảo chăng?" Ta nghi hoặc hỏi.
 
Triệu Uyên mặt  biểu cảm, song đôi nắm tay  siết chặt, dường như   cơ bắp đều căng cứng cả .
 
Sau chốc lát,  mới lên tiếng: "Biểu , chẳng   từng  sẽ  cho  ít đồ kim chỉ ? Cái túi thơm ,  vẫn nên  cho    ."
 
Ánh mắt   chút kỳ lạ, khiến   chẳng rõ đó là nguy hiểm,  là quỷ dị.
 
Ta chợt thấy  sợ hãi, lùi  nửa bước, đáp lời: "Được,  ..."
 
Thấy   đồng ý, Triệu Uyên bỗng bật  thành tiếng: "Vậy cứ thế mà định đoạt !"
 
Trông còn đáng sợ hơn nữa.
 
Suy  tính , cuối cùng  vẫn  cho Triệu Uyên một chiếc túi thơm, nền xanh thêu chỉ bạc, trông vô cùng nhã nhặn tinh tế.
 
Song khi đưa tới, Triệu Uyên  tỏ vẻ   ý, nhất định đòi    thêm cho  một chiếc nữa.
 
Không  chứ? Chàng  cho rằng  là tú nương trong Phủ Hầu ?
 
Ta dứt khoát bỏ qua  để ý tới, chuyên tâm  cho Triệu Trạch một chiếc túi thơm.
 
Triệu Trạch thì   vô ý tứ như Triệu Uyên. Sau khi nhận ,  vô cùng mừng rỡ, còn : "Công việc tốn mắt đến nhường ,   nàng chớ tự tay  nữa, cứ để nha   là xong ."
 
Ta khẽ trêu : "Chàng  thích ư?"
 
Triệu Trạch chẳng dám  thẳng  mắt , song gương mặt  ửng đỏ,  khẽ: "Thích... thích lắm."
 
Người thật thà như thế, khiến  đây cũng thấy ngại ngùng .
 
"Ngày mai, tại hạ sẽ cho  mối tới dạm hỏi. Nàng hãy đợi tại hạ." Nói xong, Triệu Trạch dịu dàng  về phía .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bieu-tieu-thu-lam-yen/chuong-13.html.]
Ta gật đầu đáp: "Được."
 
Song ngay ngày hôm ,  tới  chẳng  Triệu Trạch, mà  là cố nhân ở Dương Châu  lâu   gặp mặt.
 
Song  phụ mẫu  từng định cho  một mối hôn sự, là con trai phú thương Dương Châu tên Tôn Mạnh Châu.
 
Song  đợi  kịp cập kê, phụ mẫu liền nối tiếp  qua đời.
 
Ta lâm  cảnh ngộ khốn khó, cầu cứu  cửa nào,  nhà họ Tôn  chẳng hề xuất hiện nữa.
 
Khi   liền  ngay, rằng bọn họ   còn  tuân thủ hôn ước nữa .
 
Song giờ đây, Tôn Mạnh Châu  đắc ý dương dương tự đắc cầm lấy miếng ngọc bội mà song   và cha   trao đổi, yêu cầu   gả cho .
 
Ta tức đến hai tay run lên bần bật, song vẫn cố nén cơn giận mà chất vấn: "Năm đó đường thúc   gả  cho một kẻ si ngốc,  từng cho  gửi thư tới phủ các ngươi, thế mà các ngươi   như  hề  . Giờ đây còn mặt mũi nào đòi  tuân thủ hôn ước?"
Rõ ràng năm đó chính bọn họ  nhận lấy lợi lộc từ đường thúc ,  yên khoanh tay    lâm  cảnh khốn cùng, còn ghét bỏ  là phận cô nhi,  mà giờ đây  đang ngấm ngầm tính toán chuyện gì đây?
 
Chẳng lẽ  là  kết giao với Phủ Hầu?
 
Tôn Mạnh Châu    vẻ si ngốc, chỉ   từng nhận  thư từ, còn  vẫn luôn tìm kiếm .
 
"Yến nhi, ngươi và  là mối hôn sự  định đoạt từ thuở nhỏ,   tín vật trong tay, nàng tuyệt đối  thể gả cho ai khác!"
 
Kẻ  quả thực thật vô sỉ!
 
Sớm  xuất hiện, muộn chẳng thấy , đúng lúc Triệu Trạch sắp tới dạm hỏi ,    đột nhiên xuất hiện!
 
Ta lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi  mục đích gì, cứ  thẳng  xem nào."
 
Tôn Mạnh Châu đảo mắt, mặt dày : "Ta  thể  mục đích gì ? Lẽ dĩ nhiên là đến cưới nàng đây chứ còn gì nữa."
 
Biểu di mẫu : "Ta khuyên ngươi nên  lời thật thà,  đủ thì ngừng. Ngươi mà còn vọng tưởng để Yến nhi gả cho ngươi ư, tuyệt đối  thể nào!"
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôn Mạnh Châu  bắt đầu  càn: "Phủ Hầu các ngươi đây là   lý lẽ ?! Lâm Yến là vị hôn thê của ,   tín vật! Nàng   là  gả cho kẻ khác ? Ta  cho nàng , chỉ cần nàng dám tư thông cùng kẻ khác,  sẽ đến quan phủ kiện cáo nàng!"
 
Hắn  dường như là cố tình   lớn chuyện, liền lớn tiếng la lối om sòm lên.
 
Những lời ,  khéo   Triệu Trạch vốn tới để dạm hỏi  thấy  bộ.
 
Triệu Trạch sắc mặt trắng bệch,   hỏi: "Chuyện  là..."