Ta   thấy thần sắc của Triệu Uyên, chỉ   nhàn nhạt : “Đệ  của Thạch phu nhân, vợ Công bộ Thị lang, con từng gặp qua, dung mạo  xí, chiều cao  đủ năm thước,  quá thích hợp.”
Ư, chẳng  đó là một Võ Đại Lang … Ta kinh hãi đổ mồ hôi lạnh  .
Biểu di mẫu : “Thế còn   thì ?”
Triệu Uyên : “Tam phòng Anh Quốc Công phủ  là thứ phòng , thứ tử của thứ phòng…” Những lời phía ,   cần  cũng hiểu.
Biểu di mẫu cân nhắc : “Anh Quốc Công phủ  tới sáu phòng   phân gia, riêng dâu con chị em dâu   mười mấy , quan hệ giữa  với  phức tạp, quả thực  dễ dàng.  dựa  Công phủ,  ngoài  cũng  nể mặt ba phần. Yến nhi thông minh và  năng lực,  chắc   ứng phó , con  giúp  xem  công tử đó, nếu phẩm hạnh , tướng mạo cũng , vẫn  thể cân nhắc!”
Qua một lúc lâu, mới  Triệu Uyên : “Được.”
Thân là nữ tử,   cách nào  ngoài xã giao, càng  tiện tự   tìm hiểu đối tượng xem mắt. Lúc , cái  của việc trong nhà    liền thể hiện  .  nếu     ruột, cũng sẽ  đến mức ở Dương Châu  ở nổi, một đường bôn ba đến Kinh thành thế .
Bây giờ  Triệu Uyên giúp , theo lý mà   nên  chút kim chỉ hoặc thức ăn cảm tạ .   con   tâm phòng  mạnh,    hảo cảm gì với ,  lo ngại  ruộng dưa ruộng mận,   hiểu lầm thì  , cho nên thập phần thản nhiên,   gì cả.
Ngày hôm ,   ngoại thư phòng thăm Phong ca nhi, nhân tiện đội cho  một cái mũ  mới . “Sau Lập Thu, trời sẽ lạnh ,   sách cần dậy sớm, đến lúc đó đừng để  lạnh.” Chiếc mũ  là kiểu dáng đang  thịnh hành,  còn đính cho nó một vòng nhỏ viền lông xám,  khỏi  . Phong ca nhi  thích, đội  đầu  chịu tháo xuống.
Ta dặn dò : “Đệ nhớ cho kỹ nhé, đây là  tự tay  đấy, đừng để  khác tiện tay lấy mất.” Hắn học ở học đường của Phương đại nho, bên đó còn  ít bạn học,   cái khăn tay   cho  liền   tặng cho  khác . Ta ép   đòi về đấy.
Phong ca nhi miệng đầy đồng ý: “Tỷ yên tâm tỷ yên tâm! Đẹp như thế ,  mới  cho  khác !”
Ta gõ gõ trán : “Thế thì  !”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bieu-tieu-thu-lam-yen/chuong-6.html.]
Thật   từ nhỏ     tỷ ,  thấy   Phong ca nhi đáng yêu như , trong lòng cũng  thích . Những ngày ở  Phủ Hầu  còn nhiều nữa ,   tận lực đối xử  một chút với biểu di mẫu và Phong ca nhi.
Hai biểu tỷ  chúng  đang  chuyện đùa giỡn, ngoài cửa tiểu tư truyền lời Triệu Uyên đến . Những năm nay Hầu gia và biểu di mẫu đều dồn hết tâm trí  Triệu Uyên , cho nên đối với học hành của Phong ca nhi  đặc biệt để tâm, chủ yếu là để mặc  tự nhiên. Ngược  là Triệu Uyên sợ   biến thành kẻ ăn chơi trác táng  học vấn, thỉnh thoảng  đến kiểm tra bài vở của .
Nghe   đến ,  vội vàng  dậy  .
Triệu Uyên  liếc   một cái, : “Biểu  đừng vội,  đưa biểu   ,    chuyện  .”
Hắn   việc, thì chính là  chính sự. Ta vội vàng  .
Triệu Uyên  với Phong ca nhi: “Phong nhi,  lát nữa sẽ về.”
Phong ca nhi  nỡ xa ,  nhỏ: “Tối đến lúc dùng bữa  gặp.”
Đi  ngoài, Triệu Uyên  vội mở miệng, mà chậm  một chút mới : “Mũ của Phong nhi, là biểu   ?”
Ta đáp rằng: “Phải.”
Đối diện với ,   dám  nhiều. Triệu Uyên   hứng  chuyện phiếm, : “Ta xem qua cái mạt ngạch biểu   cho mẫu  ,  cũng  tệ.”
Ta khiêm tốn : “Làm chơi thôi, để biểu ca chê  .”
Triệu Uyên khẽ mỉm , : “Biểu   cho mẫu  và   đều ,  nghĩ  cho  một chút gì ?”
Ta ngây . Tuy là giọng điệu đùa giỡn, nhưng hình như  để bụng. Thế nhưng, lúc đầu cự   ngoài ngàn dặm, chẳng  là ngươi ? Bây giờ  những lời , thật sự là quá đỗi giả tạo. Ta chỉ  thể im lặng : “Biểu ca  gì ,   thời gian thì  cho biểu ca.” Ở nhà  , yêu cầu   chút việc kim chỉ,  nào dám từ chối.