Đến ngày diễn  lễ hội kỷ niệm thành lập trường.
 gặp Lâm Tửu bên hồ nhân tạo trong khuôn viên trường.
Cô  mặc một chiếc váy  hội màu bạc, giản dị mà xa hoa,  cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền.
  rõ, tám chín phần là do Lục Tâm Đình mua để dỗ dành cô .
“Lục Tâm Hy”
 Cô   , giọng căm hận:
“Cô tưởng  phận thiên kim nhà họ Lục  thể bảo vệ cô mãi ?”
“Cô bắt nạt  lâu như , thật nghĩ  sẽ  phản kích chắc?”
“ sẽ bắt cô  trả giá gấp ngàn !”
“Dù cô  chuyện giữa  và Giang Thiêm thì  chứ? Anh  yêu ! Anh cô cũng chỉ yêu !”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Loại  như cô, căn bản  xứng  ai yêu cả!”
Cô  líu ríu lải nhải cả một tràng.
 chỉ mỉm , đáp đúng một câu:
“Nước trong toilet ngon ?”
Sau đó, mặc kệ sắc mặt cô  đột nhiên trắng bệch,  xoay  rời .
Chiều tà, ánh hoàng hôn như thiêu như đốt trải dài  bầu trời.
 và nhóm nữ sinh trong đội múa  xong trang phục biểu diễn, xách váy từ phòng múa chạy tới hậu trường.
Chạy  nửa đường,  mới phát hiện đạo cụ cho màn chào kết  thấy .
“Có  để quên trong phòng múa  ?”
 cố nhớ , quyết định  về tìm.
Tô Lan hỏi:
“Có cần tớ  với  ?”
“Không , đồ cũng  nặng,  tự xách .”
  :
“Cậu và các bạn cứ đến hậu trường hóa trang , tiện thể nhờ thầy dàn cảnh sắp xếp  thứ tự đạo cụ nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/binh-tinh-bao-thu-vui-ve-len-hot-search/chuong-13.html.]
Toà nhà tổng hợp rộng lớn vắng tanh vắng lặng.
 xách tà váy lấp lánh, bước nhanh lên cầu thang.
 khi  lên gần tới tầng của phòng múa,  chợt khựng .
Ngay bậc cầu thang phía ,  một  đang  đó.
Ánh tà dương đỏ rực từ cửa sổ chiếu , chỉ phủ sáng nửa khuôn mặt .
Phần còn  chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước giữa biển đêm.
Giang Thiêm.
Hắn khẽ mở miệng, giọng  như đè nén một trận mưa lớn sắp trút xuống:
“Tâm Hy, em định  gì?”
“Liên quan quái gì đến ? Tránh .”  nhấc chân định vượt qua.
 vai đột nhiên  một lực mạnh bạo kéo .
 khựng  một giây.
Khi phản ứng kịp thì cả  thể  nhẹ bẫng — ngã ngửa về phía .
Sau lưng là mấy chục bậc cầu thang cao chót vót.
 đập lưng xuống, nặng nề lăn lông lốc xuống từng bậc.
Giữa cơn đau như trời giáng,   co rúm bên cạnh lan can sắt, mắt cá chân vang lên một tiếng “rắc” nhẹ, xương như gãy lìa.
Giang Thiêm từ từ bước xuống theo từng bậc thang, dừng  bên .
Hắn vẫn   bằng ánh mắt bình thản xen lẫn đau thương .
 khi mở miệng, giọng   lạnh đến tê :
“Tâm Hy, đừng trách .”
“Từ khi em sinh , cái gì cũng  sẵn. Dù   bỏ lỡ, em vẫn còn  nhiều cơ hội khác.”
“ A Tửu thì  giống em.”
“Cô   nỗ lực đến tận cùng .”
Nói xong,  nắm lấy mắt cá chân đang  thương của .
Dốc sức, đập mạnh chân   lan can sắt bên cạnh.