Bỏ Chồng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-27 10:09:17
Lượt xem: 944
1
Tẩu tẩu là Yên Chi Hổ lừng danh nhất Lâm An, tay cầm một cây cán bột, ca ca hễ chỗ nào trái ý nàng, thì đ.á.n.h chính chỗ .
Không chịu cửa hàng trông nom việc buôn bán, nàng đánh, đánh, đánh.
Không chịu kết giao với bản lĩnh, nàng đánh, đánh, đánh.
Ra ngoài năng bông lơn, nàng càng đánh, đánh, đánh.
Mẹ ưa nàng, cứ nghĩ nàng ức h.i.ế.p t.h.ả.m thương bảo bối nhi tử của .
Thế nhưng ưa thích nàng vô cùng.
Tẩu tẩu từng dạy mấy điều tam tòng tứ đức, cúi đầu rũ mi.
Lúc vắng mặt , nàng sẽ len lén thì thầm cùng :
Hồng Trần Vô Định
“Như Ý ngốc, mấy thứ giáo điều nữ giới , dáng thì , chớ để lọt trong đầu. Kén chọn phu quân, bản kiểu mới là trọng yếu. Nếu quyền thế, còn cách nào, đành chịu chút thiệt, đóng vai thành dáng vẻ ưa chuộng. nếu chỉ cầu một mảnh chân tâm, thì cứ thả lỏng tính khí , ai chịu thì mới là lương duyên.”
“Tóm bất kể cầu cái gì, cũng đừng tin cái lý ‘lấy chồng trời’ trong miệng bà bà. Không khiến bản uất ức, mới là đạo lý lớn nhất.”
Tẩu tẩu khinh những nữ tử ham cầu phú quý, song bản nàng thì chỉ cầu chân tình.
Năm ca ca ngoài thu tô, chỉ thoáng một cái nàng câu mất hồn vía.
Dung mạo nàng kiều diễm như thế, tất nhiên thiếu tới cửa cầu , trong đó vài nhà còn giàu hơn cả nhà .
Thế nhưng tẩu tẩu đúng như lời nàng , cứ thả lỏng tính khí mà bày , đến cuối cùng, chỉ còn ca ca đuổi theo nàng chạy ròng rã.
Ngày nàng đáp ứng gả cho ca ca, ca ca hẹn nàng dạo xuân, còn mang theo, định dùng gương mặt mũm mĩm của khiến nàng vui vẻ.
Hôm là một ngày nắng nhất, nàng ngẩng đầu chỉ mặt trời to trời, với ca ca:
“Phùng Kế Tuyên, cho kỹ. Ta đây ba điều quy củ, chỉ cần đáp ứng, liền chịu gả. Chàng dám ?”
Ca ca nàng, ánh mắt trong còn hơn ánh nắng mặt trời, lập tức như gật đến gãy cả cổ:
“Dám dám dám! Đừng ba điều, dẫu ba trăm điều cũng dám!”
Dáng vẻ ngốc nghếch khiến gương mặt tẩu tẩu thoáng đỏ ửng, nhưng nàng liền nghiêm mặt mà :
“Thứ nhất, gả cho hạng ăn chơi lêu lổng. Mẫu thủ tiết nuôi khôn lớn, từ nay về chúng cùng gánh vác gia nghiệp, chơi bời nữa, chăm lo việc buôn bán.”
“Thứ hai, tính nóng nảy, nổi giận. Hôm nay thế nào, khi thành vẫn sẽ là như thế. Chàng lấy mấy thứ đạo đức, dung mạo, lời , công hầu để áp .”
“Thứ ba, , Tần Tri Nguyệt, tuyệt chia sẻ trượng phu với kẻ khác. Nếu con trai, thì để rước rể cửa, chứ để nạp .”
“Ba điều , chúng đến mặt tộc lão mà lập khế ước. Nếu về , thể tùy thời cùng hòa ly. Chàng nguyện ý chăng?”
2
Tẩu tẩu trở thành tẩu tẩu của , thì hẳn ca ca là cam tâm tình nguyện .
Có điều, ca ca một tật , là cực kỳ mê dung mạo.
Nếu dung mạo còn lóc mặt , thì túi tiền của chẳng khác gì cửa đê vỡ, bao nhiêu cũng móc cho .
Tuy từng nạp, nhưng những chuyện vung tiền kẻ ngốc ngoài thì thành một đống lớn.
Từ khi tẩu tẩu gả , kề vai thúc giục, ép buộc tiến , khiến gia sản tăng lên gấp mấy . Mà cơ hội cho ca ca kẻ ngốc cũng tăng lên gấp bội.
Tẩu tẩu vì thế mà suốt ngày giơ cây cán bột, phía đông chắn thanh lâu, phía tây chặn họa phường, ba năm đến hai năm bận rộn bắt trượng phu.
Mỗi đuổi đến đường cùng, ca ca ôm lấy chân nàng mà cầu xin:
“Hiền thê ơi, nàng chẳng lẽ ? Ta chỉ là cho sướng con mắt thôi. Trong lòng , ngoài nàng , chẳng chứa nổi ai khác cả.”
Hai bọn họ cứ giận dỗi mặn nồng, chỉ khổ mỗi .
Mẹ chẳng dám chọc giận tẩu tẩu, chỉ dám kéo than thở:
“Trời cao ơi, nhà rốt cuộc tạo nghiệp gì, con dâu nhà ai ngày ngày rượt chồng mà đánh? Nhà họ Phùng , mất hết thể diện !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-chong/chuong-1.html.]
Ta liền bưng bát yến huyết đưa tới mặt :
“Mẹ, mau ăn , ăn đảm bảo sống lâu trăm tuổi. Tẩu tẩu mua cho cả một đống lớn đó.”
Người bát yến , nhất thời nghẹn lời. Nhà ngày xưa chỉ là tiểu phú, từng phúc ăn món quý như thế. Tất cả đều nhờ cây gậy trong tay tẩu tẩu mà những tháng ngày như hôm nay.
Có khi lải nhải mãi, liền hỏi ngược :
“Mẹ, con là nữ nhi của , mong con sống như tẩu tẩu, như mấy nàng dâu ngoan hiền nhà khác?”
Dù cũng là của , chọc tức đến thở dốc, nhưng cũng chẳng nổi lời nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn .
Ta cứ ngỡ rằng nhà chúng cứ thế ầm ĩ, va va chạm chạm mà sống những ngày yên .
Nào ngờ là một ngày nắng nữa, khi tẩu tẩu còn đang dạy tính toán sổ sách, thì một tiểu nương tử mềm mại dịu dàng, nép lưng ca ca, bước chính sảnh nhà .
3
Ban đầu, tẩu tẩu cũng chẳng để tâm, chỉ nhíu mày như thường lệ mà hỏi:
“Lại là một kẻ thế thê lương gì đây? Vẫn theo lệ cũ, nếu quả thực là thật, hồi hương, cho mười lượng.”
Nào ngờ nữ tử xong, lập tức liền nắm lấy tay ca ca , nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào :
“Phùng lang, . Dẫu chỉ thể một tỳ nữ quét tước bên , cũng chẳng nguyện rời xa nửa bước.”
Đây là kẻ đầu tiên dám nắm tay ca ca mặt tẩu tẩu.
Mẹ bèn nhỏ giọng thì thầm với :
“Xong xong , tay ca ca con phen tẩy đến tróc cả da mất thôi. Mười lượng bạc e là biến thành năm lượng mất .”
Ta cùng đều rõ, ca ca chỉ dám lời ngon tiếng ngọt, chứ nếu ai dám nhào tới thật, chạy còn nhanh hơn cả khỉ.
Thế nhưng , ca ca nắm tay nàng .
Thanh âm run rẩy, nhưng vẫn thẳng tẩu tẩu mà :
“Nương tử, kính nàng ba năm. Ba năm qua, mặc kệ thiên hạ chê thế nào, vẫn nàng là vợ của . Xin nàng rủ lòng thương, dung tha cho Yểu nương . Nàng dâng trọn tất cả cho . Ta là nam tử, trách nhiệm che chở cho nàng chu . Ta thề, chỉ cần nàng chịu dung một , kiếp tuyệt phụ, sẽ chỉ ở bên hai mà sống trọn đời.”
Câu “nàng dâng trọn tất cả cho ” – hiểu hàm nghĩa là gì, nhưng thì chợt bật dậy.
Người chằm chằm bụng nữ tử , căng thẳng mừng rỡ mà hỏi:
“Ngươi, cái đồ nghiệt chướng , bẩm với trưởng bối mà khiến m.a.n.g t.h.a.i hả?!”
Miệng thì mắng “nghiệt chướng”, nhưng nét hoan hỉ mặt thì giấu thế nào cũng nổi. Mắng xong mới chợt nhớ , bèn len lén liếc xem sắc mặt tẩu tẩu thế nào.
Theo lẽ thường, tẩu tẩu sớm nổi giận đùng đùng, rút cây cán bột buộc nơi ống quần , đập thẳng đầu ca ca .
Thế nhưng , nàng chẳng hề động.
Ánh mắt ngơ ngác, như thể hiểu ca ca đang gì. Ta đưa tay nắm lấy tay nàng, mà chỉ thấy một mảnh lạnh băng.
Ca ca cũng bắt đầu sợ, nhưng vẫn c.ắ.n răng mà tiếp:
“Phải. Nàng m.a.n.g t.h.a.i cốt nhục của . Bởi , nương tử , bất kể nàng gật đầu , Yểu nương, nhất định nạp.”
Bốn chữ “nhất định nạp” cuối cùng cũng khiến tẩu tẩu phản ứng.
Một phản ứng ngoài dự liệu của tất cả .
Nàng giận.
Thậm chí còn mỉm , :
“Thêm nhập môn là chuyện , thì mời đại phu đến bắt mạch xem , cầu cho tròn con vuông.”
Cả đại sảnh đều sững .
Mẹ là phản ứng đầu tiên, vui vẻ reo lên:
“Con dâu đúng là tấm lòng nhân hậu! Cái gọi là Yểu nương , còn mau tới bái kiến chủ mẫu?!”