Dưới ánh trăng, hai họ bày một bàn rượu. Ca ca cúi đầu, còn tẩu tẩu thì nắm tay , dịu dàng :
“Tướng công, đừng sợ, sẽ nổi giận với . Chàng cứ thật thà cho , Yểu nương là giả ? Là đ.á.n.h cược với bằng hữu nên đưa nàng về để chọc giận? Hay vì nàng thành mang thai, động lòng trắc ẩn? Hoặc là vì giúp đỡ bằng hữu? Dù với nàng từng thật lòng thật , đúng ?”
Dưới ánh trăng, gương mặt tẩu tẩu tràn đầy ôn nhu, là lòng tin nàng dành cho ca ca.
ca ca càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Hắn nghẹn ngào:
“Nương tử, giá như nàng dịu dàng với như thế sớm một chút thì bao. Ta là nam tử, cũng cần thể diện. Nếu chê là sợ vợ, uống rượu say hồ đồ, thì thể cùng Yểu nương phạm sai lầm đầu? cũng chính đó, mới thế nào là ôn nhu hương, mới chẳng thể rời khỏi nàng nữa.”
“Lừa nàng đêm nay thì dễ, nhưng nếu lừa, thì đưa nàng . Thế nhưng giờ nàng mang cốt nhục của , nàng xem là tất cả, trách nhiệm.”
“Nương tử, cúi đầu nàng, nhận sai. Dù nàng dùng cây cán bột mà đ.á.n.h gãy chân , cũng phản kháng. cầu xin nàng, hãy dung nạp Yểu nương, đừng khó con họ.”
“Nàng mà, trong lòng nàng vĩnh viễn đầu. Ta chỉ... chỉ san sẻ cho nàng một góc nhỏ thôi. Ta thề, nhất định sẽ để nàng vượt mặt nàng.”
Ca ca dám ngẩng đầu tẩu tẩu, chỉ cúi khom lưng thi lễ, trong miệng là lời vì một nữ nhân khác.
Vậy nên , sắc mặt tẩu tẩu trắng bệch như tờ giấy.
Nàng vẫn mỉm , dịu dàng đáp “”, bảo mau về chăm sóc thai phụ.
Hắn bỏ chạy như kẻ trốn tội.
Còn vẫn nguyên tại chỗ, tận mắt chứng kiến, lúc ca ca bước khỏi viện, tẩu tẩu nước mắt đầy mặt.
Nàng như phát cuồng phịch xuống đất, , ôm lấy cây , tự vả cho một cái vang dội.
Tát xong, nàng mà với cái cây:
“Cha, , xin hai đừng trách nữ nhi vô dụng. Vì một kẻ phụ tình mà đến bộ dạng thế . Ba năm vợ chồng thâm tình, khi cha , là kéo nữ nhi trở . Nữ nhi hỏi cho rõ, rốt cuộc ẩn tình gì .”
Hồng Trần Vô Định
“Giờ đại phu nữ nhân quả thực mang thai, Phùng Kế Tuyên cũng tự miệng thừa nhận bỏ nàng . Vậy thì giọt lệ , chính là giọt cuối cùng nữ nhi rơi vì .”
“Cha nơi suối vàng chứng giám, trượng phu , Tần Tri Nguyệt cần nữa.”
Tẩu tẩu quỳ gốc cây , trang nghiêm dập đầu ba lạy, lạy xong, dậy, lau khô giọt lệ cuối cùng nơi khóe mắt.
Cái cây đó là cha nàng tự tay trồng năm nàng chào đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-chong/chuong-3.html.]
Ngày nàng thành , ca ca và tẩu tẩu cùng dời cây về nhà, đó là thể của cha , là nơi nàng gửi hồn gửi phách.
7
Ta ánh nghiêm túc trong mắt tẩu tẩu dọa cho sửng sốt, lập tức xoay định kéo ca ca về nhận .
Thế nhưng khi đến viện của Yểu nương, bắt gặp bọn họ đang ôm lấy .
Yểu nương rưng rưng nghẹn ngào :
“Phùng lang, hôm nay sợ c.h.ế.t khiếp. Thiếp cứ tưởng tỷ tỷ nhất định sẽ lôi cây cán bột từng nhắc, đ.á.n.h cả hai chúng một trận. Thiếp nghĩ kỹ , nếu thì sẽ cùng đồng sinh cộng tử.”
“Thế nhưng tỷ tay, cũng chẳng nhắc gì đến chuyện nạp là hòa ly. Thế mới thấy chẳng sai, là do xưa nay quá nuông chiều tỷ . Nay ở đây, tỷ dè chừng, dám hung dữ với nữa. Biết lạnh nhạt thêm vài ngày, tỷ sẽ càng ngoan ngoãn lời."
Ca ca thở phào một :
“Phải đó, xưa nay là quá mềm yếu, yếu thì nàng mạnh. vì nàng và đứa nhỏ, về cũng gầy dựng uy nghi của gia chủ. một điều, nàng dù cũng là chủ mẫu, nàng kính trọng nàng . Hai hoà thuận, mới yên tâm mà lo việc ăn bên ngoài."
Ca ca Yểu nương kính trọng tẩu tẩu, nàng chẳng hề ghen tuông, chỉ dịu:
“Chàng tưởng giống tỷ tỷ hiểu chuyện ? Thiếp thương , chỉ cần tỷ dung nạp, dù hạ thế nào cũng cam lòng.”
Một lời khiến ca ca ôm nàng chặt hơn nữa, cảm động :
“Đừng bậy! Ai bảo nàng hạ ? Về danh phận thì nàng là chính thê, nhưng trong lòng , hai các nàng đều như . Nếu nàng dám ức h.i.ế.p nàng, nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Ta ngoài cửa, lúc mới thật sự hiểu vì ca ca say mê Yểu nương như .
Hắn yêu cái dáng vẻ yếu đuối thuận theo, lời câu nào cũng lấy trọng.
hiểu thì lòng cũng nguội lạnh, chẳng còn khuyên nữa.
Không dụ dỗ.
Là chính lựa chọn Yểu nương. Vì nàng , sẽ còn cãi vã với tẩu tẩu bao nhiêu .
Hắn chỉ nhớ tẩu tẩu hung dữ, khiến uy phong của gia chủ.
nhớ, đầu tẩu tẩu đ.á.n.h , là vì chuyện gì.
Khi chẳng giỏi buôn bán, cửa hàng nhà gần phá sản. Mối ăn cứu mạng đang bàn tới thời khắc then chốt, thì đám bạn rủ rê, ngủ kỹ viện tới mức lỡ mất khách hàng.