Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:12:52
Lượt xem: 216
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó : “Anh cả, ở đây xử lý giúp em, em lên núi khiêng nốt con dã thú còn về, đúng lúc trong thôn còn đang .”
Dương Minh Thần thấy còn dã thú thì lập tức : “Để với em, một cô gái như em, đừng động tay mấy việc nặng nhọc.”
“Không cần cả, em sẽ nhanh chóng về, ở đây vẫn còn việc cần , chờ Hoắc Đình Xuyên trở về thì bảo xử lý lòng lợn là .”
Sau khi xong thì cô trực tiếp ngoài.
Dương Minh Thần thấy thế thì thể gì khác hơn là tiếp tục ở nhà cắt thịt lợn .
Mà Tần Sương đến phía núi, thấy thì lập tức lấy con hổ ở trong gian
Nhìn thấy vết m.á.u của nó còn khô thì nghĩ thầm gian thể giữ tươi, đúng là thuận tiện chết.
Nếu như kiếp vật như thì cô mua mấy tỉ vật dự trữ.
mà đến khi cô khiêng con hổ trở về thì Dương Minh Thần hù gần chết.
Ngay cả mí mắt Tần Phong cũng giật một cái.
Chớ chi đến em gái mềm mại Vu Viên Viên.
“Sương Sương, em lấy ở thế? Không là em cố ý trong núi sâu bắt chứ?”
Dương Minh Thần chút bận tâm hỏi.
Nếu là tận mắt thấy thì ai dám tin tưởng một cô gái như Tần Sương thể đánh c.h.ế.t một con hổ.
“Anh cả, lúc em gặp con hổ thì nó thoi thóp, lẽ là thương nặng khi đánh với động vật khác.”
“Cho nên em liền bổ mấy đao cho nó c.h.ế.t hẳn.”
“Vốn là em buổi tối mang đến chợ đen đổi lấy ít tiền, đây vặn thấy ông bà cần bồi bổ thể cho nên em mới bán, giữ cho nhà dùng .”
“Toàn con hổ đều là bảo bối, chờ ngày mai rời thì mang một ít về, chờ đến khi em nhờ xử lý xong da hổ thì sẽ chuyển thẳng đến chỗ ông bà.”
“Dù thì, em bảo cái gì thì cứ cái đó là .”
Dương Minh Thần thấy lời của em gái thì cũng nên cái gì cho .
Dù , nếu bán con hổ thì ít nhất cũng thể kiếm 1000 tệ, kết quả bán là bán ngay.
Nếu như ông bà thì chắc chắn là sẽ đau lòng chết.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng sẽ vui vẻ, đây là quà của cháu gái tặng, nếu đổi là thì cũng sẽ chết. Tiếp đó hỏi: “Em gái, là em cũng tự lột da con dã thú ?”
“Hừ hừ, em chuẩn d.a.o xong, bây giờ liền bắt đầu, đúng lúc, tối nay cũng thể ăn thịt hổ, còn chuyện ngon thì em cũng .”
Đây cũng là đầu tiên cô ăn loại dã thú , dù thì đây cũng là động vật cần bảo vệ trong kiếp , cô cũng dũng khí tìm đường chết.
Cho nên nếu thịt hổ ngon thì cũng đợi đến khi ăn xong mới .
Kết quả Hoắc Đình Xuyên trở về, trong sân thấy dáng vẻ vô cùng m.á.u tanh của chị Sương, sợ đến mức thiếu chút qua đời tại chỗ.
“Cái ... Cái .. Đây là hổ ?”
“Chị Sương, chị núi sâu lúc nào thế?”
Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Hoắc Đình Xuyên thì Tần Sương ghét bỏ : “Không chỉ là con hổ thôi , cái gì ngạc nhiên, kế thừa chút gen nào của cả .”
“Không , là em nên kế thừa gen của ba ? Liên quan gì đến trai em, dù thì em cũng con của .” Hoắc Đình Xuyên bất đắc dĩ .
“Dừng, hai cũng đều do ba sinh , tại mà trai ưu tú như thế, còn kém như thế?”
“Nếu em trai của thì đánh một trận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-100.html.]
Cô thích loại đàn ông chút vị đàn ông nào.
Đều là đàn ông lớn lên trong khu nhà, rác rưởi như .
Cũng may còn thể cứu vớt . Tiếp đó cô hỏi: “Đã đưa lên xe ?”
Nói đến Mục Nghiệp Kiêu, Hoắc Đình Xuyên mới trả lời: “Cô may mắn, mặc dù xe khách thành phố nhưng mà gặp một chiếc xe chở hàng thành phố, em đưa mười tệ thì mới chịu cho cô nhờ.”
“Hẳn là bây giờ một nửa đường.”
Biết Mục Nghiệp Kiêu lên xe, trong lòng Tần Sương mới thả lỏng.
Còn về vấn đề an , chỉ cần bản cô ngu xuẩn thì sẽ .
Bọn buôn cũng chê cơ thể hình vuông của cô .
Tiếp đó liền chỉ huy Hoắc Đình Xuyên giúp việc.
Bận việc đến giờ tan thì Tần Sương mới bỏ d.a.o trong tay xuống.
Nhìn mấy chậu gỗ thịt heo cùng thịt hổ lớn, đây là đầu tiên Tần Sương cảm thấy nhiều.
Cũng may là bây giờ khí trời mát mẻ, cho dù xử lý muộn thì cũng .
Tiếp đó, buổi tối Lục Thần và Vu Viên Viên liền đại triển thủ, một bữa cơm tối vô cùng phong phú.
Nhìn hai chậu thịt lớn, Tần Sương đột nhiên cảm thấy chút ngấy. Sau đó : “Viên Viên, xào chút rau xanh và cải trắng, nếu ăn nhiều thịt như thì sẽ ngấy.”
“Được chị Sương, bây giờ tớ ngay, dù thì bây giờ cũng dập tắt lửa.”
“Ừ, vất vả cho Viên Viên .”
“Không việc gì, dù thì chính tớ cũng ăn.”
Vu Viên Viên xong thì cũng bếp cắt củ cải trắng nồi.
Chờ đến khi xào cải trắng xong thì Tần Sương mới gọi ăn cơm.
Tần Phong còn lấy rượu đế lúc uống hết rót cho cháu trai lớn, ăn uống.
“Anh cả, mau ăn , đều là nhà , nên khách sáo.” Tần Sương .
“ , cả ăn nhiều chút, chỗ em gái ở đây hề thiếu thịt, khi em xuống thôn thì còn ăn ngon hơn cả ở nhà.”
Nghe em trai như , Dương Minh Thần cũng : “Em em xem, bảo em xuống nông thôn để chiếu cố em gái, kết quả thì , em còn ngửa ở chỗ em gái, thế thì cần em gì.”
Dương Minh Trạch lúng túng sờ mũi một cái: “Không là do em gái quá lợi hại, em đất dụng võ .”
“Hừ, phế vật chính là phế vật, nên giải thích, , thanh niên tri thức Hoắc còn học bản lĩnh, chỉ em là gì, duy chỉ chuyện ngủ là thứ nhất.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe hai chuyện, Tần Sương thể gì khác hơn là : “Anh cả, đừng tư nữa, ai cũng thế mạnh của , thể là vô dụng .”
“Ít nhất thì tư cũng thể bạn với em ở đây.”
Lời còn dứt thì sắc mặt của Dương Minh Trạch đỏ hơn.
Cuối cùng vẫn là Tần Phong : “Ăn cơm ăn cơm, lời gì thì để ăn xong , thịt ngon như , nếu để nguội thì sẽ ngon nữa.”
“Ai, chú ba, cháu mời chú một chén, vất vả nhiều năm như .”
“Không khổ, chú ba sống , cạn ly.”
Sau đó Dương Minh Trạch em trai nữa mà chỉ lo ăn thịt, chuyện với chú ba.
Sau khi qua ba rượu, đều ăn no, uống rượu choáng váng.
Chờ đến khi giải tán thì sắc trời cũng tối đen.