Hổ Tử chị gái mặt tròn, lễ phép trả lời: “Cảm ơn chị, chị thật xinh .”
“Ha ha, thằng nhóc ăn mật ? Ngọt như thế!”
Tần Sương bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhóc thực sự khiến khác cảm thấy ưa thích.
Nếu như thực sự tìm thấy ba thì cũng thể để thằng nhóc con trai của ba.
lúc ba con trai ở cả hai đời, cũng coi như là đền bù một chút cho tiếc nuối con trai.
Sau đó, đám nhanh chóng đón nhận em trai .
Thực sự là dễ thương chuyện.
Dỗ cho mấy bọn họ sắp phân biệt nổi nam bắc.
Tần Sương thấy khí như thì cũng : “Mấy ăn xong là thể , nếu còn là sẽ muộn giờ .”
Hoắc Đình Xuyên đồng hồ: “Cmn! Đi mau, sắp muộn giờ .”
Sau khi việc, bên trong nhà chính chỉ còn sót hai Tần Sương và Hổ Tử.
Hổ Tử chị gái, chút ngượng ngùng : “Chị ơi, em gây thêm phiền toái cho chị ?”
“Không , chị cũng ở nhà nghỉ ngơi.”
“Chị ơi, chị bệnh ?” Hổ Tử nghi ngờ .
“Ừ, gần đây chị thấy khoẻ cho nên lúc Hổ Tử ở đây, em thể trò chuyện cùng chị.”
Mặc dù đứa bé còn nhỏ nhưng mà sắc mặt khác.
Cậu bé sợ cô sẽ vui cho nên lúc chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí.
Cũng may là Tần Phong tới : “Tiểu Hổ Tử, sân việc với chú , chú đốn củi, cháu chuyển giúp chú.”
Hổ Tử mở mắt thật to, chú .
Tiếp đó mắt Tần Sương, mới lên tiếng: “Vâng chú, Hổ Tử lợi hại, việc gì cũng , chắc chắn cản trở chú.”
“Ừ, Hổ Tử lợi hại nhất, khó khăn như chú, cho nên lát nữa vất vả cho Hổ Tử .”
“Vâng, đúng lúc cháu ăn xong , chúng thôi.”
Tần Sương một lớn một nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây là ba cô sợ Hổ Tử quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên mới dẫn Hổ Tử theo bên chiếu cố.
mà hai bạn với thì cũng tệ.
Tiếp đó chờ đến khi hai ngoài, Tần Sương mới nhớ hình như Hổ Tử áo bông thật dày.
Bây giờ bắt đầu tiến đầu mùa đông.
Sau đó, cô cửa hàng bách hóa một vòng mua hai chiếc áo bông thật hợp với niên đại .
Thấy trong nhà ba , nếu bây giờ lấy thì cũng ai hỏi.
Nếu mấy về nhà hỏi thì cứ là tìm mua hộ.
Dù thì cô tiền, bản lĩnh, tất cả đều rõ điều cho nên cũng sẽ hỏi nhiều.
Tiếp đó bỏ chén đũa xuống, cầm áo bông giày mới tìm hai : “Hổ Tử, mau tới xem một chút, chị mua quần áo mới cho em, bộ đồ ăn đang mặc quá đơn bạc, mau đồ .”
Hổ Tử thấy chị mua quần áo mới cho thì lập tức bỏ củi khô trong tay xuống, chạy tới : “Chị, chị quá , khiến chị tốn tiền .”
“Không việc gì, rửa tay , tắm xong thì trở về phòng đồ, đừng sợ dơ, ở đây hai bộ cho nên thể thường xuyên.”
“Vâng, bây giờ em ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-117.html.]
Tần Phong thấy con gái mua cho đứa bé nhiều đồ như thì chút bận tâm: “Con chứ?”
“Ba, mấy thứ phù hợp thì con mới dám lấy , cho nên ba cứ yên tâm .”
“Được, con nắm chắcc là .”
Chỉ chốc lát , Hổ Tử mặc quần áo mới .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chị, mau em xem, em là đứa con trai xinh nhất .”
Tần Sương ‘phốc’ nở nụ : “Vâng , Hổ Tử của chúng là nhất trong thôn.”
Vậy mà cô phát hiện đứa nhỏ còn tự luyến.
mà khi quần áo xong, đúng là hơn nhiều.
Quả nhiên dựa ăn mặc, ngựa dựa cái yên!
Sau đó, Tần Sương chuyện với hai một chút về phòng nghỉ.
Mặc dù vết thương của cô nghiêm trọng, nhưng mà mất m.á.u nhiều cho nên cần nghỉ ngơi thật thì mới thể điều dưỡng cơ thể.
Nhìn căn phòng của Vu Viên Viên, cô tìm trưởng thôn xây một căn phòng gạch gỗ.
Dù thì cũng bao giờ cha già sẽ , nếu cứ ở với bọn họ thì cũng chút .
Dù thì căn nhà gạch gỗ cũng xây nhanh, chỉ tốn mấy ngày là thể xong, đó xây thêm chiếc giường đất, đông cũng thể đến đó học tập.
Nghĩ nghĩ , Tần Sương liền ngủ . Thẳng đến khi Vu Viên Viên mang theo một con cá trở về, Tần Sương mới tỉnh ngủ .
Khi thấy một con cá lớn như thế, Tần Sương cũng hiếu kì: “Viên viên, lấy con cá ở thế?”
Vào mùa , cá trong sông sớm chìm tới đáy, ngay cả cô cũng bắt .
“Sương Sương, đây là tớ mua, đúng lúc hôm nay trông thấy vớt mấy con cho nên mua một con về cho bồi bổ cơ thể.”
“Cậu ăn cá ?”
Tần Sương thấy Vu Viên Viên hỏi như thì cũng chút ngượng ngùng : “Mọi cứ ăn con cá , miệng vết thương của tớ thể ăn cá ăn trứng gà, còn chờ mấy ngày nữa cho vết thương lên thì mới thể ăn.”
“A? Là !” Vu Viên Viên chút thất vọng, ngờ là thiếu suy nghĩ.
mà nghĩ đến trong nhà còn hai loại thịt rừng khác thì thể gì khác hơn là : “Vậy tớ hầm canh gà cho , chờ đến khi khỏe thì sẽ mua cá về nấu cho .”
“Được, vất vả cho Viên Viên .”
“Không việc gì, đúng lúc hôm nay nhà tớ gửi thư đến, ba cho tớ ít tiền, còn bọn họ thích thịt rừng tớ gửi.”
“Cho nên nếu là Sương Sương lợi hại thì ba của tớ cũng sẽ ăn, cho nên đừng khách sáo, chúng đều là một nhà, thấy đúng ?”
Nhìn cô gái hoạt bát, Tần Sương cũng : “Cậu đúng, mau nấu cơm .”
Lý do đây cô ăn chung với hai , một là do cô nấu cơm, hai là ánh mắt của hai đơn thuần.
Cô thích giao tiếp với những kiểu như , những thứ cong cong nhiễu nhiễu, sống chung cũng sẽ đơn giản hơn một chút.
Cũng may, ánh mắt của cô tệ, hai bọn họ đều .
Cũng Kiêu Kiêu lâu như , tình hình bên đó như thế nào.
Cô nàng , đến nơi mà cũng quên báo bình an, thực sự là thiếu đánh mà.
Mà giờ khắc , Mục Nghiệp Kiêu cũng báo bình an cho các cô mà là cô vội đến mức thực sự quên mất chuyện .
Vốn là thần kinh thô, cộng với dáng vẻ lúc bình thường hổ báo, lúc chăm sóc cả cả ngày cho nên sớm quên mất mấy chuyện .
Đương nhiên, khi cô đến, cả ngày cũng chỉ chuyện liên tục, mà tay của cả cô thực sự phản ứng.
Hơn nữa lúc giữa trưa cơm nước xong xuôi, lúc xoa bóp cho cả thì phát hiện tay của đang cử động, lúc phát hiện , Mục Nghiệp Kiêu kích động đến mức phát điên.