Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:32:29
Lượt xem: 197
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ừm, phòng.”
“Bên .”
Khi Tần Phong phòng, Tần Sương vui vẻ : “Lão ba, ba tới đây? Chỗ ba gì ? là ba nghỉ việc sớm?”
Nghe thấy con gái mở miệng , Tần Phong suýt nữa nghẹn lời.
Không thể trông mong ông cố gắng chút ?
Lập tức nổi giận : “Nếu như ba nghỉ việc, con uống gió tây bắc , hừ.”
“Ha ha, lão ba nhanh cởi giày lên giường, bọn con cũng mới về từ phiên chọ, bây giờ cũng mới lên.”
“Nhanh cho con , bên phía thủ đô thế nào, gì trong tú .”
Tần Phong lên giường, cởi giày là bò lên giường sưởi.
Tần Sương cũng tiến tới, ôm cánh tay lão ba, vô cùng thiết.
“Nói nhanh , về thu hoạch gì ? lúc bây giờ bọn con chuyện , ba kể chuyện.”
Tần Phong thấy dáng vẻ thiết của con gái cũng vô cùng hưởng thụ.
Mặc dù con gái sống ở đây nhưng khi trời tối yên ông vẫn nhớ thương.
Vất vả lắm mới nghỉ đông, ông vội vàng tới đây.
Sợ hôm nay năm mới, ông kịp tới với con gái.
Thấy bọn nhỏ đều mặt mày hồng hào, sống , Tần Phong mới : “Thủ đô bây giờ rộng hơn nhiều, còn căng thẳng như , bây giờ xem như chợ đen, cũng mắt nhắm mắt mở.”
“Hơn nữa ba thăm dò , bây giờ bắt đầu trở về thủ đô, cho nên ba nghĩ bao lâu nữa sẽ tới thi đại học, cho nên cơ hội của các con cũng sắp tới.”
“Chỉ là bây giờ khó mà , lẽ là một năm cũng thể là hai năm.”
“Dù , các con cứ chuẩn sẵn, hơn nữa chuyện trong lòng các con cũng hiểu rõ là , nhưng đừng đồn lung tung, nếu trong nhà thi, khi các con tin cứ mịt mờ một chút là .”
Nếu tin của chú sai, vui vẻ vô ích, các con đúng ?’
Tần Sương ngờ lão ba nhà trở về như thế .
Họ đều về lịch sử, vì Tần Sương thấy điều đó lạ
Chỉ năm khác, khi xong lời của Tần Phong, họ cảm thấy xúc động trong lòng
Nhất là Lục thần, đỏ mắt : “Chú, tin chính xác bao nhiêu phần trăm?”
“Khoảng 70% thôi, dĩ nhiên chỉ trong vàinăm thôi. Vì quốc gia đương nhiên sẽ cần nhân tài trong quá trình phục hồi và phát triển, và phương pháp nhanh nhất để tuyển chọn nhân tài là kỳ thi cao học. Vì các cháu hãy cố gắng sách chăm chỉ những lúc rảnh rỗi. Chú hi vọng ngày quốc gia phục hồi, các cháu sẽ thể rời khỏi đây và cần việc cánh đồng nữa”
Tần Phong vốn dĩ như cũng lo lắng của ông .
Thay vì thúc giục con gái thúc giục họ học cả ngày, còn bằng ném b.o.m để chính họ tỉnh táo .
Về phần học , chính là chuyện của họ.
Dù dựa năng lực của con gái, thi Thanh Hoa thì sẽ là trạng nguyên.
Có Tần Phong khẳng định, lập tức kích động.
Họ thật sự cả đời trồng trọt ở nơi , nếu bây giờ thể thi đại học về thành phố, thật sự quá .
Dù thế nào cũng vinh quang hơn so với dùng tiền mua công việc về thành phố.
Tần Sương thấy họ vui vẻ như , cũng chút buồn : “Bây giờ trách bắt học ?”
“Ha ha, vẫn là Sương Sương nhất, thể , đợi chúng thi lên đại học, nhất định phát lì xì cho cô, cô thấy thế nào?” Vu Viên Viên .
“ đúng đúng, cứ như lời của Viên Viên, chúng đều thi lên đại học, đều cho cô lì xì.” Dương Minh Trạch .
“Được , cả, bây giờ chỉ mới manh mối, nhưng tuyệt đối đừng kích động đến khó ngủ, đợi bên thật sự phát văn bản, mất ngủ cũng .”
Ngay cả Tần Phong cũng : “Con gái chú đúng, chỉ mới manh mối, chỉ cần bình thường rảnh rỗi học tập chắc chắn thể thi đậu, đừng tạo áp lực cho .”
“Chúng cháu chú.”
Sau đó Tần Phong đơn giản về tình hình hiện tại, dù thấy thế nào cũng hơn đó nhiều.
Cho nên họ càng tin chắc thời gian thi đại học còn xa nữa.
Tần Phong đến bây giờ trong nhà càng náo nhiệt.
Đến ba mươi tết, Tần Sương dậy thật sớm, bắt đầu câu đối.
Tần Sương một đôi, họ lấy dán một đôi.
Hôm nay chỉ dán câu đối ngay cả Hoắc Đình Xuyên và Dương Minh Trạch cũng dán câu đối vui.
Tần Phong quét tuyết, bọn nhỏ vui vẻ, nghĩ thần cuộc sống như thật tuyệt, đây mới là cuộc sống bình thường nên , ấm áp hạnh phúc.
Đợi dán câu đối xong, Tần Phong mang theo Lục thần và Vu Viên Viên bếp.
Hôm nay ông định 18 món ăn, để bọn nhỏ vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-156.html.]
Dù đêm , ông để con gái chuẩn đồ dùng.
Mà bên khác, Hoắc Đình Xuyên đang chuẩn cắm pháo đốt thì thấy một quân đội mặc đồ màu xanh chạy về phía .
Dưới ánh mặt trời chói chang, Hoắc Đình Châu xách theo chiếc túi hành lý to lớn, chậm rãi bước về phía em trai.
Vừa thấy , Hoắc Đình Xuyên chạy tới, reo lên: “Anh cả, đến đây? Anh về nhà ăn Tết ?”
“Việc bên vẫn xong, nhiều ngày nghỉ để về nhà. Thế , sáng sớm mùng Hai ,còn một tháng nữa mới thể về Kinh Đô. Cho nên, năm nay sẽ ăn Tết cùng với , , hoan nghênh ?”
“Sao thể chứ! Vừa hôm nay chú Tần cũng mới tới, năm nay nhà đông , chắc chắn sẽ náo nhiệt. Mau nhà , lạnh lắm ?”
“Cũng , quen . Đi thôi.”
Lý do Hoắc Đình Châu về nhà, một phần là do công việc thể rời quá lâu, phần còn là vì nhớ cô gái nhỏ.
Gần đây, ngoài những lá thư thỉnh thoảng gửi cho , họ còn liên lạc gì khác.
Nếu đến thăm, e rằng cô gái nhỏ của sẽ quên mất trông như thế nào.
Và , ngay khi bước nhà, Tần Sương bỗng sững , đó là tiếng reo vui:
“A Châu, đến đây? Sao báo để em đón ?”
Hoắc Đình Châu đặt hành lý xuống, cô gái yêu dấu, cưng chiều : “Nhớ em nên đến. Em nhớ ?”
“Nhớ chứ, nhớ lắm! Anh mau cởi giày lên giường sưởi ấm , em còn vài chữ Phúc nữa là xong.”
“Được, em cứ từ từ , cần gấp. Anh cũng tranh thủ sưởi ấm, lạnh lắm.”
Nếu vì lạnh buốt, thực sự ôm lấy cô gái yêu ngay lúc .
Thấy lên giường, ngoan ngoãn , Tần Sương bỗng tăng tốc độ chữ.
Đã lâu gặpngười đàn ông , đột nhiên xuất hiện như , cô cũng chút thèm thuồng. Linh hồn của cô trẻ con, chút cảm xúc với trai là thể nào.
Viết xong tất cả các chữ lớn, Tần Sương thu dọn dụng cụ, mới lên giường, ôm lấy cánh tay Hoắc Đình Châu, hỏi: “A Châu, đến khi nào thì ? Có thể ở mấy ngày?”
“Sáng mùng Hai sẽ đến đón , nên ngoài hôm nay, ngày mai còn thể ở bên em một ngày nữa.”
“A... chỉ hai ngày nghỉ thôi ? Khó khăn lắm mới đến thăm em một , thể ở thêm vài ngày hẵng về ?”
Hoắc Đình Châu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Sương, dịu dàng đáp: “Ngoan nào, đợi thành nhiệm vụ , sẽ xin nghỉ phép để đến đây ở bên em vài ngày, ?”
“Haizz, thôi . Công việc của khác với khác, chỉ cần thể chăm sóc bản , để thương, em mãn nguyện . Còn về việc nghỉ phép, thể xin thì xin, xin thì cũng đừng cố quá, dù chúng cũng chỉ là công, thể chọc giận ông chủ, mất bát cơm của ,
?”
Nghe cách cô ví von, Hoắc Đình Châu cũng thấy buồn .
nghĩ kỹ , chẳng cũng chỉ là công thôi ? Hơn nữa còn là công việc nguy hiểm.
Trước khi gặp Tần Sương, sẵn sàng cống hiến cho đất nước. Sau khi gặp Tần Sương, ngày nào cũng chuyển ngành về nhà, vợ con sum vầy.
May mắn , lý trí, gì.
Vì , mặc dù luôn nhớ nhung cô gái yêu dấu, vẫn kiên định với vị trí của .
Có nước mới nhà, chỉ khi đất nước yên thì mới thể cho gia đình nhỏ của một cuộc sống bình yên.
Thấy trong phòng ai khác, đưa tay ôm lấy đầu Tần Sương, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng khiến nhung nhớ ngày đêm.
Tần Sương thấy chủ động như , ắt hẳn cũng hề né tránh, ôm lấy cổ , đáp nụ hôn nồng cháy kiểu Pháp.
Hai hôn say đắm, cuối cùng, Hoắc Đình Châu là buông Tần Sương .
Lúc , cả nóng bừng, đặc biệt là nơi nào đó đang gào thét dữ dội, sợ nếu cứ tiếp tục, sẽ điều gì đó mặt cô gái yêu.
Anh ôm lấy Tần Sương, thở hổn hển, cố gắng hạ nhiệt cơ thể đang nóng rực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nhưng, dù gì nữa, cơ thể vẫn nóng bừng khó chịu, khiến vô cùng bực bội.
Sau khi bình tĩnh một chút, : “Sương Sương, thăm chú, đến mà chào hỏi thì . Em ở trong phòng đợi , ?”
“Vâng, , mặcthêm áo , đừng để cảm lạnh.”
Tần Sương kẻ ngốc, cô đàn ông mới động tình, chắc chắn là lúc đang khó chịu.
Bây giờ vội vàng ngoài, lẽ là hạ nhiệt.
Mặc dù là đầu tiên yêu đương, nhưng ở kiếp , cũng là cô từng xem những bộ phim Nhật Bản.
Lúc đó, cô thích nhất là xem truyện tranh H, vì những đàn ông trong đó đều hình mà cô yêu thích.
Bây giờ, cô một bạn trai ưu tú như , mặc dù cô cũng 18 tuổi, nhưng đây cô , đến 20 tuổi nhất quyết kết hôn.
Dù thì chuyện thế nào nữa, khó chịu cũng là cô.
Nhìn bóng lưng Hoắc Đình Châu vội vã rời , Tần Sương cũng bật khúc khích.
Xem , khi kỳ thi đại học khôi phục, cô thể “hạ gục” .
Chỉ cần trong thời gian đại học, để xảy chuyện con là , còn nếu thực sự , cô cũng thể học vượt, đẩy nhanh tốc độ nghiệp.