Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:32:35
Lượt xem: 176
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì , buổi tối chơi bài Tấn 5 , dán giấy lên mặt vẻ hơn.
Dù thì mặt mới vui, chỉ tiếc là điện thoại, nếu nhất định sẽ tất cả những khoảnh khắc hôm nay.
Sau đó, Tần Phong dậy, bếp để nhào bột.
Lục Thần và Dương Minh Trạch thì giúp nhân bánh.
Đây đều là những việc nặng nhọc, nên con gái cần giúp.
Đến khi bắt đầu gói bánh, Tần Sương mới lấy 3 đồng xu 1 hào, đều là đồng xu mới.
“Nào, 3 đồng xu đều là tiền mới, dùng nước sôi tráng qua , lát nữa xem tối nay trong 9 chúng , ba vị vua may mắn sẽ thuộc về ai.”
Mọi thao tác của Tần Sương, đều sững sờ. Trước đây, nhà nào ăn Tết nhiều nhất cũng chỉ gói lạc bánh, mà đến chị Sương đây gói tiền.
Thật lo lắng, lát nữa ăn nhanh quá, sẽ gãy mất răng.
Tất nhiên, để công bằng, ba đồng xu chia cho ba gói.
Dù khi gói, mỗi gói khác , nhưng khi bánh chẻo thả nồi, thì căn bản thể phân biệt là ai gói.
Sau khi gói xong vài rổ bánh, Vu Viên Viên bắt đầu thả nồi luộc.
Đợi Hoắc Đình Xuyên đốt pháo xong, bữa cơm tất niên ngày 30 Tết chính thức bắt đầu.
May mắn là đó Tần Sương mua ít thịt nguội và đồ nhắm từ cửa hàng bách hóa để dự trữ.
Nếu , lẽ bữa tiệc bánh chẻo tối nay chỉ hai món ăn mặn kèm.
Mọi cùng bày bánh chẻo lên bàn, Tần Sương ở cửa gọi: “Ăn cơm thôi, bánh chẻo đủ lát nữa luộc tiếp.”
Vu Viên Viên đáp: “Biết , đến đây.”
Bữa cơm tất niên tối hôm đó, đều ăn uống vui vẻ.
Là ngôi may mắn, Tần Sương là đầu tiên ăn đồng xu, chỉ mong năm 76 sẽ thuận buồm xuôi gió, chịu thêm vết thương nào nữa.
Hai còn ăn đồng xu là Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên, suýt chút nữa thì nuốt luôn.
Những ăn đồng xu cũng buồn, dù bánh chẻo cũng ngon, ai cũng ăn kha khá.
Ở một nơi khác, khi tổ chức xong bữa cơm tất niên cho , Ngô Địch bế Tần Dã lên, : “Ngày mai đưa em đến chúc Tết chị, em đừng với ai, ? Chúng sẽ từ sáng sớm.”
“Thật ? Chúng thực sự thể ? Chị sẽ tức giận chứ?”
Cậu bé lâu gặp chị, lúc thực sự nhớ, nếu bên tiện, sớm sang đó ăn Tết cùng chị .
Lý do Ngô Địch đến ngày 30 Tết, một là vì bên cần sắp xếp, hai là vì chuẩn một chút quà, đợi ngày mai mang đến tặng.
Dù , cũng nhớ chị, cho dù ngày mai đến đó chị vui, cũng một chuyến.
Điều là, chuyến , Tần Dã sẽ ở đó luôn.
Sau khi ăn bánh chẻo xong, Tần Sương thấy còn 2 tiếng nữa mới đến 12 giờ nên tìm mấy tờ báo cũ, tổ chức chơi bài Tấn 5 .
Lần chơi trò chơi trí tuệ, nếu động não mà chỉ bừa, đảm bảo sẽ thua đến mức mặt đầy giấy.
Ván đầu tiên, ngoài Tần Sương, còn Hoắc Đình Xuyên, Dương Minh Trạch, Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên tham gia.
Hoắc Đình Châu Tần Sương, những lá bài tay cô, thầm nghĩ vận may của vợ nhỏ thật , lên ba con Át, ba con Hai.
Chỉ cần liều lĩnh, ván chắc chắn sẽ thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-159.html.]
Sau đó, Tần Sương gọi địa chủ ngay ván đầu tiên, may mắn là đồng đội cũng ăn ý, nhanh chóng kết thúc ván đầu. Viên Viên, Đình Xuyên và Minh Trạch dán giấy lên mặt, vì hai bộ tứ quý, nên mỗi dán bốn tờ giấy.
Nhìn những gương mặt bỗng chốc thêm vài tờ giấy, đều bật .
Hoắc Đình Xuyên còn dán một hàng râu cằm.
Sau vài ván, ngoại trừ Tần Sương hai tờ giấy mặt, mặt những khác đều đầy giấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, ngoại trừ Tần Sương, bốn còn đổi chỗ cho bốn , bắt đầu ván thứ hai.
Lần thêm bộ não trí tuệ của Tần Phong và Hoắc Đình Châu tham gia, nhanh chóng đến lượt Mục Nghiệp Kiêu và Lục Thần gặp nạn.
Tất nhiên, Tần Sương cũng đồng đội liên lụy, cũng dán thêm vài tờ giấy.
Hoắc Đình Châu khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, : “Có cần nhường em ?”
Tần Sương liếc xéo: “Không cần, chị đây dựa bản lĩnh để thắng các , hừ!”
“Được , , đợi em thắng.”
Tần Phong thấy mặt rể tương lai quá sạch sẽ, bèn phối hợp với con gái, vài ván, cuối cùng mặt Hoắc Đình Châu cũng thêm vài tờ giấy giống .
Tần Sương thấy bạn trai như , cô : “Nhìn xem, bây giờ nhường nữa chứ gì? Cho liều lĩnh!”
Hoắc Đình Châu lắc đầu, thầm nghĩ liều lĩnh, chẳng là hai ba con các hợp sức bắt nạt , thật là đồ nhỏ mọn.
Đến 12 giờ đêm, Tần Sương mới đặt bộ bài xuống, lập tức quỳ xuống dập đầu Tần Phong: “Chúc mừng năm mới ba, chúc mừng phát tài, lì xì nào?” Nói xong, Tần Sương đưa tay .
Tần Phong thấy , cũng phối hợp lấy một phong bì lì xì chuẩn sẵn: “Chúc mừng năm mới, hy vọng năm nào con gái của ba cũng vui vẻ, hạnh phúc.”
Sau đó, Hoắc Đình Châu cũng quỳ xuống dập đầu Tần Phong: “Chúc mừng năm mới ba vợ, chúc mừng phát tài, lì xì nào?”
Tần Sương thấy hành động của Hoắc Đình Châu, suýt chút nữa thì bật .
Nhìn dáng vẻ nam chính chúc Tết ba, cô thấy buồn vô cùng.
Sau đó, Tần Phong cũng lấy một phong bì lì xì đưa cho Hoắc Đình Châu: “Chúc mừng năm mới, chúc sự nghiệp của cháu ngày càng phát triển, tiền đồ rộng mở.”
Ngoài hai họ dập đầu chúc Tết, còn Dương Minh Trạch cũng quỳ xuống dập đầu nhận lì xì.
Những đứa trẻ còn thì chắp tay chúc Tết Tần Phong - bậc trưởng bối duy nhất.
Sau đó, Tần Phong cũng lì xì cho mỗi một phong bì, thể hiện tấm lòng.
Hai em Mục Nghiệp Kiều và Mục Nghiệp Kiêu phong bì lì xì tay, suýt chút nữa thì quên mất ngày Tết còn tục lệ lì xì .
Từ khi mất, hai họ còn trải qua một cái Tết ấm áp như nữa.
Giờ đây, nhờ Tần Sương, họ mới cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
Sau khi chúc Tết xong, giải tán. Tối nay, ngoại trừ Tần Phong và Mục Nghiệp Kiều ngủ ở căn nhà mới , những khác đều về nhà .
Hoắc Đình Châu hôn Tần Sương một cái, mới luyến tiếc sang nhà em trai.
Bận rộn cả ngày, giường sưởi ấm áp, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Chỉ Tần Sương, khi ngủ say, mới mang theo nhiều bánh chẻo đông lạnh và hai chai rượu trắng mua từ cửa hàng bách hóa, đến chuồng bò.
Từ mang một ít đồ dùng mùa đông đến, cô đến đó nữa, ngày Tết họ gì ăn .
Khi cô đến nơi, vẫn thấy ánh đèn le lói trong phòng.
Cô gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ông Tạ, ngủ ? Cháu là Tần Sương.”
Tạ Từ Hữu thấy giọng Tần Sương, lập tức dậy, đến mở cửa, chút trách móc: “Muộn thế cháu còn nghỉ ngơi, mấy lão già chúng đều khỏe cả, cháu cần lo lắng cho chúng . Hơn nữa, trời lạnh như , cháu mau về nghỉ ngơi , đừng để bản ốm.”