Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-04-01 22:52:20
Lượt xem: 163
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc sững sờ, bốn còn đối phương đẩy ngã, bắt đầu vùi lấp bằng tuyết.
Hổ Tử vùi hét lên: “Các thua , ha ha ha!”
Lục Thần và mấy thấy đối phương hung hãn như , đành : “Đừng vùi nữa, tuyết cả cổ , bọn đầu hàng còn ?”
“ đó, chị Sương tha mạng, Viên Viên của chị sắp biến thành bánh trôi nước đá , xin hãy tha cho.”
“He he, bốn tuyết mới lò kìa.”
Còn Mục Nghiệp Kiêu thấy trai chạy nhanh như , khi phản ứng , liền hét lên: “Mục Nghiệp Kiều, đáng đời ế, hùng cứu mỹ nhân gì cả, đồ đáng ghét!”
Mục Nghiệp Kiều trốn ở một bên, hì hì đáp: “Em là mỹ nhân ? Em là đàn ông, cứu em thì thôi, cứu nổi.”
“Hứ! Em tuyệt giao với , trai em!” Tên đáng ghét đến còn bằng đến, thật là tức c.h.ế.t .
Sau khi chơi xong, đều về nhà quần áo, bởi vì quần áo bên trong ướt sũng, nếu nhanh, dễ cảm lạnh.
Còn Tần Sương thấy Ngô Địch và Hổ Tử mang theo quần áo, liền nhanh chóng mua hai bộ quần áo phù hợp từ cửa hàng bách hóa, rằng đó là quà năm mới.
Tất nhiên, khi mua quần áo, cô cũng tiện thể mua một món quà cho Hoắc Đình Châu.
Dù , đàn ông của cô ăn Tết ở bên cô, cũng cưng chiều một chút.
Sau khi quần áo xong, Tần Sương kéo Hoắc Đình Châu phòng .
Những còn , thì nghỉ ngơi, thì nấu cơm trưa.
Hoắc Đình Châu phòng, thấy vợ nhỏ thần thần bí bí, liền cưng chiều : “Em bảo bối gì chia sẻ với ?”
“Sao, ở riêng với em một lát ?”
“Sao thể chứ, bây giờ chỉ hận thể ôm em ngủ cả đêm, chứ.”
“Hừ, hôn một cái!”
Tần Sương dứt lời, kịp để Hoắc Đình Châu phản ứng, ôm lấy cổ , hôn lên môi .
Nếu nhà đông , cô sớm hôn .
Nghĩ đến việc ngày mai tên chó má sẽ rời , gặp là khi nào.
Sau khi phản ứng , Hoắc Đình Châu thấy vợ nhỏ chủ động như , đương nhiên cũng hề né tránh.
Sau đó, hai quấn quýt trong phòng một hồi, cho đến khi sắp thở nổi, Tần Sương mới vỗ lưng Hoắc Đình Châu.
“Ưm... mưu sát vợ ?”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ươn ướt của cô gái đáng yêu, Hoắc Đình Châu lập tức cảm thấy bạn nhỏ sắp nổi loạn.
Anh ôm lấy Tần Sương, giọng khàn khàn: “Đừng động, để ôm một lát.”
Tần Sương thấy giọng , liền đàn ông động tình.
Cô ngoan ngoãn để ôm .
Thầm nghĩ xem chỉ cô mà cũng cần cảm giác chỉ thể ngắm mà thể ăn .
Chỉ tiếc là, cho dù Tết cô 19 tuổi, nhưng chuyện ăn thịt vẫn đợi thêm một thời gian nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-163.html.]
Kiếp lẽ cô độc quá lâu, nên kiếp mới sớm đưa một đàn ông đến đây, giày vò cô.
Hoắc Đình Châu bình tĩnh một lúc, mới lên tiếng: “Em xem, em là yêu tinh nhỏ, suốt ngày quyến rũ , cẩn thận một ngày nào đó kiềm chế , sẽ ăn sạch em đấy.”
“Hừ, chẳng lẽ hôn ? Nếu , em hôn nữa, cho .” Tần Sương kiêu ngạo .
“Ngoan nào, sai . khi nào em mới chịu gả cho , thật đưa em về nhà ngay bây giờ.”
“Đợi , sớm nhất cũng sang năm, đợi em 20 tuổi mới thể đăng ký kết hôn.”
“Haizz, thật là dài đằng đẵng, khiến cảm thấy như sống qua từng ngày. khi thành nhiệm vụ, về Kinh Đô. Lần đến thăm em, chỉ thể đợi nghỉ phép, hoặc nhân tiện khi công tác. Nghĩ đến việc nhiều thời gian ở bên em, cảm thấy với em.”
Tần Sương vỗ bàn tay to lớn của , đầy sự thấu hiểu: “Yên tâm, vợ quân nhân vốn dĩ ai cũng chịu đựng . Đã chọn , em chấp nhận tính chất công việc của . Chỉ cần ở bên đó chăm sóc bản , đừng dây dưa với những cô gái khác, em sẽ ngoan ngoãn trưởng thành ở đây, đợi đến cưới. Chẳng thường , đợi tóc em dài đến eo, sẽ đến cưới em ? Anh xem bây giờ em đang nuôi tóc dài, thấy thế nào?”
Hoắc Đình Châu sờ mái tóc mới mọc của cô, đáp: “Nếu đợi tóc em dài đến eo, đoán chừng già khụ . Vì , em hãy tha cho , đợi em đủ tuổi, sẽ lập tức báo cáo kết hôn.”
Tần Sương lời than thở của , cũng bật : “Thôi , em chuẩn quà năm mới cho , xem ? Không xem lát nữa là đến giờ ăn cơm .”
“Xem chứ, vẫn là em với nhất. Lần về nhà, sẽ mang bộ sưu tập của đến cho em xem, đảm bảo em sẽ thích.”
“Thật ? nếu là đồ cổ, thì đừng mang , bây giờ an , đừng để vì chút đồ mà tố cáo. Bây giờ chúng càng khiêm tốn càng , dù cũng đợi bao lâu nữa, ?”
“Được, em hết.”
Sau đó, Tần Sương lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho .
“Xem xem, thích !”
Hoắc Đình Châu nhận lấy chiếc hộp, thầm nghĩ tặng đồng hồ , chắc sẽ đồng hồ nữa.
Sau đó, mở hộp mặt Tần Sương.
Kết quả, là một thứ .
“Đây là cái gì?”
Tần Sương hỏi như , cũng sững sờ, thầm nghĩ chẳng lẽ thời còn máy cạo râu điện ?
Xem là cô sơ suất !
quà tặng , chỉ đành cứng rắn : “Đây là thứ em mua từ một bạn nước ngoài, họ là dùng để cạo râu, dễ sử dụng. Nè, em chỉ cách dùng, hết pin thể sạc.”
Vốn dĩ cô định mua loại dùng pin, kết quả vui quá nên quên mất, mua loại sạc điện, thật là chết.
Còn Hoắc Đình Châu cô , đương nhiên cũng hỏi nhiều. Từ chiếc đồng hồ , cô gái nhỏ của bí mật.
Dù , cũng từng thấy ở cửa hàng nào bán những thứ như , ngay cả cửa hàng hữu nghị cũng .
Muốn là đồ mang từ nước ngoài về, chỉ thể giải thích như .
Sau khi Tần Sương bật máy cạo râu, liền đưa lên mặt Hoắc Đình Châu.
“Đừng động, cái cạo râu tiện, hơn nữa cũng tổn thương da. Ngoại trừ ba em một cái, thì chỉ cái , nên khi về, tự cất mà dùng, đừng để khác thấy, đòi mượn. Dụng cụ tiếp xúc trực tiếp với da như thế , đừng cho khác mượn, nếu lây bệnh ngoài da, em sẽ trả hàng đấy.”
Hoắc Đình Châu cảm nhận sự rung động cằm, thầm nghĩ thứ thật sự dễ sử dụng, thảo nào dù là ở trong nước ngày ngoài nước thì đồ của nước ngoài đều đắt như .
Vân Mộng Hạ Vũ
, đợi đất nước họ hùng mạnh lên, những thứ nước khác , sớm muộn gì họ cũng sẽ .
Anh : “Anh thích món quà , em vất vả mua cho một món đồ như , em xem nên yêu thương em như thế nào đây?”