Dương Minh Trạch tưởng chỉ chú ba về, kết quả thấy Hoắc Đình Châu, đành dậy bếp lấy thêm bát đũa.
Tần Phong nồi lẩu bàn, nghĩ bụng gan con gái càng ngày càng lớn, ngay cả nồi như cũng dám mang dùng.
Không nên gì cho .
May mà đều là nhà, ngoài, nếu ông thật sự thể để cái nồi xuất hiện.
Hoắc Đình Châu nồi điện bàn mà hỏi gì, cô gái nhỏ bí mật, chỉ cần cô , sẽ hỏi.
Chỉ cần ở đây, sẽ luôn bảo vệ cô.
Nước lẩu cay nồng sôi sùng sục, bốn bắt đầu nhúng rau ăn cơm.
Tần Phong lâu ăn lẩu, quả nhiên con gái ở , mới thể ăn đồ ngon.
May mà miền Bắc đều ăn cay , nên lẩu cay Tứ Xuyên, mấy ăn đến cuối cùng, ai nấy đều toát mồ hôi.
Ngay cả Tần Sương cũng ăn thịt, uống nước giải khát.
“A Châu, hôm qua điện thoại, là đang bận ?”
Hoắc Đình Châu Tần Sương hỏi, liền đặt đũa xuống : “Hôm qua ở trong quân đội, nhiệm vụ, chiều nay mới về. Vốn dĩ định đến thăm ba vợ, kết quả thấy ba vợ đang khoe khăn quàng cổ mới, hỏi mới em đến Kinh Đô. em đột ngột đến đây? Anh nhận tin tức gì cả.”
Tần Sương thở dài: “Em với tư nhận điện báo bà nội nguy kịch nên vội vàng chạy về, kết quả bọn em đến, bà nội , nên nghĩ đến đây , thì ở đến khi giấy giới thiệu hết hạn về. Nếu còn khi nào mới thể .”
“Ra là . Ngày nghỉ hai ngày, cùng em đến thăm bà nội nhé.”
“Được ạ, giới thiệu với trong nhà em.”
Dương Minh Trạch hai chuyện, trong lòng bất lực chê bai da mặt dày của Hoắc Đình Châu nữa.
Ba vợ, ba vợ! Đây là cách xưng hô mà một rể cưới thể gọi ?
Cũng chú ba nghĩ thế nào, phản bác gì cả, cũng tên nhóc dụ dỗ chú ba như thế nào.
Nghĩ bụng, ngày mai về nhà nhất định bàn bạc với ba trai, cho tên một bài học.
Còn Tần Phong gì, là vì ông miễn dịch .
Dù gì thì con gái cưng của ông cũng sẽ bênh vực, ông cần gì tự chuốc lấy phiền phức.
Dù thì ông cũng điều tra rõ ràng lai lịch của tên nhóc , vấn đề gì.
Chỉ cần thể luôn đối xử với con gái ông , ông cũng gì để chê trách.
Nói chừng vài năm nữa, ông thể lên chức ông ngoại .
Kiếp ông ngoại, quả thật ông chút tiếc nuối, nên kiếp , con gái tự thích, cũng vấn đề gì, ông chỉ thể chúc phúc cho con gái.
Sau khi ăn lẩu xong, Tần Sương no căng bụng.
Quả nhiên ăn ở cũng ngon bằng ăn ở nhà.
Sau đó cô : “Ba, là tìm một giúp việc đến nhà , trong nhà vắng vẻ như , ngay cả một chăm sóc ba cũng . Thật sự , ba tìm một kế cũng , ít nhất bên cạnh ba còn chăm sóc, con cũng yên tâm hơn, ba thấy ?”
Tần Phong giật giật mí mắt, chuyện đến ông ?
Cả đời ông chỉ yêu vợ của , lúc đến đây, ông còn lo lắng nơi vợ, xử lý thế nào.
Biết độc , ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả đứa con gái , đột nhiên ông kết hôn, chẳng lẽ uống nước giải khát giả, mê sảng ?
“Con gái, ba độc quen , con đừng mai mối cho ba nữa. Bây giờ con trai cũng , cần gì phụ nữ, họ chỉ ảnh hưởng đến thời gian tự do của ba thôi.”
Tần Sương trợn mắt: “Ba, ba còn chơi đủ ? Chẳng lẽ thật sự ở cùng con, chăm sóc con cái cho con ? xét đến phận đầu bếp của ba, cũng là .”
Thấy vẻ mặt đắc ý của con gái, Tần Phong cũng chút nghiến răng nghiến lợi.
“Con còn lấy chồng, bắt đầu ghét bỏ ba ? Con còn là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của ba nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-173.html.]
Tần Phong càng càng tỏ vẻ đau lòng.
Hoắc Đình Châu và Dương Minh Trạch xem kịch, cũng dám xen một câu.
Tần Sương đưa tay lên trán, bất lực : “Thôi , đừng diễn nữa, ba , diễn như chướng mắt đấy, ?”
Nghe con gái châm chọc, Tần Phong lập tức thu hồi biểu cảm.
Ông trừng mắt con gái: “Con là khắc tinh của ba ? Kiếp rốt cuộc gây tội gì, mà ba của con.”
“Hừ, ba tưởng con chắc, lúc sinh con , ba cũng hỏi ý kiến con!”
“Con nhóc thối, ba ngủ đây, thêm nữa, ba sợ c.h.ế.t yểu!”
Dương Minh Trạch và Hoắc Đình Châu Tần Phong chịu thua, cũng cúi đầu lén .
Nghĩ bụng, màn đấu khẩu hàng ngày của hai ba con thú vị như chứ.
Tần Phong rời khỏi phòng khách, Tần Sương mới hai , : “Thôi , đừng nhịn nữa, thì cứ , thật là.”
“Ha ha ha ha...”
Hai nhịn nữa, lớn.
Thật sự là quá buồn , lời em gái châm biếm đến .
Nếu cô là con gái của , lẽ họ cũng sẽ tức đến mức bốc khói đầu giống chú ba.
Hoắc Đình Châu thấy cô gái nhỏ độc miệng như , chút lo lắng về vấn đề giáo dục con cái .
Anh ba vợ thứ hai, thật sự quá đau lòng.
May mà khi hai xong, Tần Sương mới tiếp tục : “Thôi , ăn no thì việc , trong nồi lớn em đun nước nóng, đủ để rửa mặt rửa bát, em dọn phòng cho hai , lát nữa ngủ cho ngon.”
“Được, bọn đây.”
Hoắc Đình Châu mặc áo khoác , bưng bát đũa bếp cùng Dương Minh Trạch.
Do trong bếp đốt lửa, nên việc hề lạnh.
Còn Tần Sương thì lấy chăn ga gối đệm mới mua , nhanh chóng trải giường cho từng phòng.
Do lò than dự phòng, ngoài phòng gần phòng khách ấm áp hơn một chút.
Cô đành trải đệm điện cho phòng bên cạnh.
Đến khi hai dọn dẹp xong, Dương Minh Trạch về phòng .
Hoắc Đình Châu mới gõ cửa phòng Tần Sương.
Tần Sương thấy tiếng gõ cửa, cần nghĩ cũng là ai.
Cô dậy mở cửa, Hoắc Đình Châu kìm ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.
Đương nhiên, cũng quên đóng cửa .
Tần Sương hôn đến choáng váng.
Thật sự hiểu nổi, đàn ông khao khát đến .
Nếu kết hôn, lẽ lúc cô ăn sạch sẽ .
Hoắc Đình Châu nhớ nhung cô gái nhỏ đến phát điên, nếu khác ở đó, sớm ôm hôn cô .
Lúc còn ngoài, khỏi nóng lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một tay ôm eo Tần Sương, một tay vuốt ve cô.
Khiến cơ thể Tần Sương bắt đầu nóng ran.
Cảm giác tê dại đó, thật sự khiến còn chút sức lực.