Buổi sáng trôi qua thật nhanh. Ngoại trừ bà cụ và bác dâu hai ở bệnh viện, đều cùng đến nhà hàng. Tần Sương tranh thủ một bộ đồ mới: chiếc áo bông màu đỏ rực rỡ cùng chân váy hồng phấn. Mái tóc dài qua vai cô búi cao gọn gàng, trông đáng yêu thanh lịch.
Khi họ hàng nhà họ Hoắc đến đông đủ, Hoắc Đình Châu nắm tay Tần Sương bước phòng tiệc. Ngay từ khoảnh khắc xuất hiện, vẻ của Tần Sương thu hút ánh .
“Trời ơi, cô quá!”
“Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”
“Thằng nhóc thật tinh mắt.”
“Chị dâu của thật đáng yêu, đây?”
“Con dâu của quả nhiên là xinh nhất!”
“Con gái thật xinh , con heo thật may mắn.”
“Hu hu... Em gái heo húc mất , đây?”
Nghe những lời bàn tán xôn xao, khóe miệng Tần Sương khẽ giật giật. Cô chỉ là đính hôn thôi mà, phản ứng của cần lớn như ? Nếu là kết hôn, chẳng ba và các sẽ hết nước mắt ?
Thật đáng sợ!
Cuối cùng, ông nội Dương ho nhẹ một tiếng, dậy : “Hôm nay là tiệc đính hôn của cháu gái và cháu trai nhà họ Hoắc, cảm ơn đến chung vui.”
“Mọi cứ ăn uống thoải mái, đừng khách sáo.”
“ , đúng , hôm nay con trai đính hôn, cùng vui vẻ nhé. Chiều còn thì uống ít thôi.” - Đường Mẫn cũng tiếp lời.
Bà mong chờ ngày lâu, cuối cùng cũng con dâu . Hơn nữa, con dâu xinh như , xem ai còn dám con trai bà ế vợ nữa.
Tiệc rượu bắt đầu, Tần Sương và Hoắc Đình Châu mời rượu . Ba của Đường Mẫn cháu rể và nhà gái với ánh mắt hiền từ, hề gây khó dễ, chỉ những lời chúc phúc.
Chỉ chị dâu của Đường Mẫn là buông vài lời chua ngoa, nhưng dù ghen tị đến cũng dám loạn. Nhìn khuôn mặt xinh của Tần Sương, nghĩ đến con dâu của , bà càng thêm tức giận.
Tại Đường Mẫn hơn bà một bậc, giờ đến cả con dâu cũng hơn con dâu bà chứ? Thật là tức c.h.ế.t !
Không khí náo nhiệt lầu cũng lan xuống cả những thực khách đang dùng bữa ở tầng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình Tuyết thẫn thờ, tâm trí chẳng còn đặt bữa ăn. Cô Hoắc Đình Châu yêu, nhưng ngờ họ đính hôn nhanh như .
Liệu cô còn cơ hội nào ?
Tại đàn ông trai như thể là của cô ?
Cô ở Kinh Đô để tiếp cận , vì theo đuổi mà cô bước lớp băng mỏng. Vậy mà bao nỗ lực, cô vẫn để khác giành mất .
Cô thật sự cam lòng.
“Hình Tuyết, tỉnh , đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Hình Tuyết giật , buồn: “Mình , chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi, ăn cơm .”
“Haiz, đều đang bàn tán về tiệc đính hôn lầu, nhà họ Hoắc là gia đình như thế nào mà giàu đến . Hình Tuyết, xem, bao giờ chúng mới tìm một như để gả đây? Ba suốt ngày bắt xem mắt, sắp phát điên lên . Những đàn ông giới thiệu, xí thì gia đình đông , đến hai căn nhà cũng mà đũa mốc cứ đòi chòi mâm son, thật hiểu họ nghĩ gì nữa. Mình lấy chồng sống chung với cả một gia đình lớn, như sẽ chút gian riêng tư nào, chỉ nghĩ thôi thấy ngột ngạt .”
Nghe bạn than thở, Hình Tuyết cũng cảm thấy đồng cảm.
Tuổi tác càng lớn, ba cô cũng bắt đầu giục giã chuyện chồng con. từng gặp nhất, những kẻ tầm thường thể lọt mắt xanh của cô .
Hơn nữa, cô vất vả lắm mới trọng sinh, chắc chắn ông trời cô một cuộc sống .
Nếu tìm đàn ông nhất, cô thà ở còn hơn.
Dù cũng chỉ còn một năm nữa là thể học, chỉ cần cố gắng thêm một năm, cô sẽ tự do.
“Ăn nhanh , sẽ gặp đàn ông thôi. dù là lúc nào, tự tiền mới là quan trọng nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-182.html.]
Kiếp , ngoài 10 tệ gửi về nhà mỗi tháng, cô đều để dành tiền lương của .
Chi phí học đại học tốn kém, cô đến một nơi mới mà nổi một bộ quần áo tử tế.
Còn về Hoắc Đình Châu, cô cần sớm kế hoạch.
Nếu thể cướp từ tay khác, cô chỉ thể tìm kiếm mục tiêu mới ở trường đại học.
Hiện tại, cô vẫn còn trẻ , cô tin kiếp sẽ nghèo khổ như kiếp .
Lần , cô nhất định sáng suốt, thể để lừa dối thêm nữa, nếu thật với cơ hội trọng sinh .
Vừa ăn trưa xong, Hình Tuyết chuẩn rời thì thấy hai bóng hình một nam một nữ bước xuống từ cầu thang.
Nhìn thấy bóng dáng mà hằng mong nhớ, tim Hình Tuyết đập loạn nhịp.
Đây chính là Hoắc Đình Châu thời trẻ, cao lớn, oai phong, trai, là hình mẫu lý tưởng của cô gái.
khi thấy cô gái bên cạnh , cô sững sờ tại chỗ.
Sao… ... cô xinh đến ?
Hơn nữa, tại quen mắt đến thế, hình như cô từng gặp ở .
Đang mải suy nghĩ, cô thấy Dương Minh Trạch chạy xuống gọi: “Em gái, em quên túi xách, cầm lấy nhanh.”
Lúc Tần Sương mới nhớ quên túi, vội vàng đưa tay nhận lấy, : “Cảm ơn tư, lên ăn tiếp , em đây. Mai rảnh thì đến chỗ em chơi nhé.”
“Ừ, , .”
Nhìn hai rời , cuối cùng Hình Tuyết cũng nhớ cô gái là ai.
Hơn nữa, nhà họ Dương thêm một cô em gái từ khi nào mà cô hề ?
Kiếp chuyện , chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm do sự trọng sinh của cô mang ?
Hình Tuyết trở về nhà máy trong trạng thái mơ màng, nghĩ mãi mà hiểu.
Chẳng lẽ cô thật sự trơ mắt đàn ông yêu thương lấy khác ?
hiện tại, cô suốt ngày , thời gian để tiếp cận .
Hơn nữa, quân đội là nơi mà cô thể tùy tiện .
Nếu nhà cô quan hệ và tiền bạc, cô động như .
Đoàn văn công là một nơi như , nhưng đáng tiếc cô chỉ thể từ xa.
Không ai suy nghĩ của Hình Tuyết.
Dĩ nhiên, cho dù Tần Sương , cô cũng chỉ khẩy mà thôi.
Ông trời cho cô cơ hội trọng sinh, vì nắm bắt thời gian để trau dồi kiến thức, cô chỉ nghĩ đến chuyện gả nhà giàu, thật đầu óc cô nghĩ gì.
“Bảo bối, hôm nay vui lắm, em vui ?”
“Anh xem? Ngốc ạ!”
“Bảo bối, hôm nay em lắm, đừng cắt tóc ngắn nữa ? Anh thích em để kiểu tóc .”
Tần Sương liếc mắt: “Sao, tóc ngắn thì thích em nữa ?”
“Bảo bối, dù em thế nào, cũng thích. Cho hôn một cái ...”
“Ưm...”