Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-04-01 22:54:27
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi, lên xe, đến nhà chú Đường chuyện, để nhận mặt, lâu nữa chú cũng sẽ điều về Kinh Đô, gặp còn đến bao giờ.”

“Vâng, thì chúng cháu khách sáo nữa.”

Sau đó, Tần Sương và Dương Minh Trạch cùng lên xe, đến nhà của Đường Thành.

Do cách xa, họ nhanh chóng đến một căn biệt thự nhỏ.

Nhìn môi trường xung quanh, Tần Sương thầm nghĩ những sống ở đây chắc chắn đều là giàu .

Nếu giúp việc, thật sự khó để chăm sóc.

Cho dù cô mua nhà ở đây, nếu thuê giúp việc, chỉ dựa mấy nhà cô, thể dọn dẹp nổi.

Sau khi xuống xe, Đường Thành bảo họ mau nhà, bên ngoài thật sự lạnh.

Vợ của Đường Thành đang xem tivi trong phòng khách, thấy khách đến, bà liền dậy: “Ồ, đây là Tiểu Tần , lâu gặp, sức khỏe hồi phục hẳn ?”

“Dì , cháu khỏe từ lâu , hôm nay đột ngột đến thăm, phiền dì .”

“Cháu , nếu cháu, bây giờ ông Đường nhà dì đang ở , mau , dì rót nước cho cháu.”

“Không cần phiền phức dì, bọn cháu khát.”

“Ngoan nào, dì sẽ ngay, ngoan…”

Thấy bà nhiệt tình như , Tần Sương khách sáo nữa, ngoan ngoãn xuống ghế sofa.

Vợ của Đường Thành pha hai cốc sữa mạch nha cho Tần Sương và Dương Minh Trạch.

bưng hai cốc sữa đến, đưa cho hai : “Dì hai đứa thích uống gì, cứ uống cái , trời lạnh, để sưởi ấm.”

Tần Sương nhận lấy cốc sữa: “Cảm ơn dì, phiền dì .”

“À, đây là quà cháu chuẩn cho dì và chú, mong dì chú thích. Nếu nhà cháu ở Kinh Đô chút chuyện, cháu đến thăm dì chú từ lâu , mong dì chú đừng trách.”

Nhìn những món quà đất, vợ của Đường Thành : “Cháu đến là , còn mang quà gì chứ, kiếm tiền cũng dễ dàng, lãng phí tiền nữa.”

“Cháu dì, nhưng hôm nay cháu đến đây còn chút chuyện nhờ chú Đường giúp đỡ.”

Đường Thành chuyện nhờ ông giúp, liền nhướng mày: “Chuyện gì, cháu cứ , nếu chú thể giúp , chú sẽ cố gắng hết sức.”

“Chú Đường, hôm nay lúc cháu xuống tàu, cháu gặp bọn buôn , đó cháu theo dõi bọn chúng, phát hiện hang ổ của chúng, hiện tại những đứa trẻ bắt cóc vẫn an , vì cháu hỏi, chú quen nào ? Cháu định tối nay sẽ tập kích bọn chúng.”

“Buôn ?”

“Vâng, đúng .”

Đường Thành ngờ là chuyện như , ông hỏi: “Sao cháu báo công an?”

“Chú Đường, cháu thật, cháu luôn cảm thấy những bao che, vì cháu sợ đánh động đối phương, nên báo công an. Nếu chú đáng tin cậy, tối nay thể tổ chức một cuộc tập kích, cháu sẽ dẫn đầu.”

Đường Thành suy nghĩ một lúc, đó nhấc điện thoại lên, gọi cho một bạn.

Ông cũng căm ghét bọn buôn .

Sau khi cúp máy, Đường Thành mới : “Chú nhờ bạn chú tìm một vài đáng tin cậy, tối nay cháu đến đây, cháu dẫn họ .”

“Vâng, 9 giờ tối nay nhé, giờ sớm cũng muộn, cũng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chú, chú thấy ?”

“Được, chú sẽ thông báo cho họ, 9 giờ tối tập trung.”

“Làm phiền chú Đường , khi bắt bọn buôn , nhất định bắt kẻ , như mới còn xuất hiện bọn buôn nữa, chú đúng ?”

“Yên tâm, nhất định sẽ bắt con sâu mọt đó.”

Sau đó, trò chuyện thêm một lúc, Tần Sương mới dậy đưa tư về nghỉ ngơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngồi tàu cứng mấy ngày, đương nhiên là mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-192.html.]

Sau khi về đến nhà nghỉ, hai liền lên giường ngủ một giấc.

Chỉ bổ sung đầy đủ thể lực, tối nay mới thể gây chuyện.

Còn Đường Thành, khi Tần Sương rời , ông cũng ngoài một chuyến.

Đứa trẻ khó khăn lắm mới đến thăm một , còn là chuyện nghĩa hiệp, ông là chú nhất định cho .

Nếu , ông sẽ mất mặt.

Đến 8 giờ tối, Tần Sương mới tiếng chuông báo thức đánh thức.

Nhìn căn phòng tối om, cô mới nhớ đây là nhà nghỉ.

dậy, giày, bật đèn lên.

Nhìn đồng hồ, cô sửa soạn xong, lấy hai thùng mì ăn liền, đến phòng của tư bên cạnh.

Dương Minh Trạch thấy tiếng gõ cửa, đoán là em gái tỉnh, vội vàng mặc quần áo, xuống giường mở cửa: “Sao em ngủ thêm một lát?”

“Tối nay còn việc quên ? Chuyện nghĩa hiệp như , chắc chắn tư sẽ bỏ lỡ chứ?”

Nghe , Dương Minh Trạch mới nhớ tối nay bắt bọn buôn .

Anh đáp: “Đi, nhất định , chuyện lớn giúp gì, nhưng canh gác, chăm sóc bọn trẻ thì vẫn .”

“Vậy thì , mau ăn mì , ăn xong chúng xuất phát.”

Dương Minh Trạch thùng mì ăn liền mặt, em gái lấy từ .

mỗi ở cùng em gái, luôn những món ngon kỳ lạ, em gái , cũng tiện hỏi.

Chỉ cần gây hại cho em gái là .

Sau đó, hai nhanh chóng ăn tối xong, mặc quần áo dày cộp, xuất phát.

Nhà nghỉ của họ cách nhà Đường Thành xa, khi hai đến nơi, mới 8 giờ 47 phút.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, giúp việc vội vàng chạy đến mở cửa.

“Cô Tần đến , mau trong .”

Tần Sương thấy là giúp việc ban ngày, mỉm gật đầu, cùng trong.

Khi phòng khách, mới phát hiện trong phòng nhiều đàn ông.

Đường Thành đang ghế sofa, thấy hai đến, ông liền : “Đây là 10 , cháu thấy đủ ?”

“Đủ , cháu tính sơ qua bên đó chỉ 6 , chủ yếu là cháu sợ bọn chúng bắt bọn trẻ con tin, chỉ cần bọn trẻ thương, thì chuyện đều dễ .”

“Ừ, để chú giới thiệu cho cháu, tên là Thái Đống, là đội phó của cục phía Tây, đều là của , cháu thể yên tâm sử dụng, khi bắt , sẽ đưa về thẩm vấn, cháu thấy ?”

Tần Sương ngẩng đầu Thái Đống, thấy đó là một thanh niên 20 tuổi, liền đáp: “Chú Đường sắp xếp chu đáo, cháu ý kiến gì, vì đến đông đủ, bây giờ chúng xuất phát thôi, giải quyết sớm để về nghỉ ngơi sớm.”

“Được.” Sau đó, ông với Thái Đống: “Chăm sóc hai vị tiểu hữu cho , đừng để họ thương.”

“Vâng, .”

Thái Đống gọi đến chân chạy vặt đêm khuya, ban đầu còn chút bất mãn, nhưng khi thấy Tần Sương, bất mãn đều tan biến.

cũng hoan nghênh, cũng ngoại lệ.

Hơn nữa, cô gái còn cứu Đường Thành, rõ ràng là bản lĩnh, chỉ cần lát nữa cô chỉ huy bừa bãi, cản trở bọn họ là .

Sau đó, 12 nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Tần Sương theo lộ trình ban ngày, một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.

Khi đến nơi, cô phát hiện bên trong vẫn còn ánh đèn.

Cô ẩn nấp sang một bên, với Thái Đống: “Bọn trẻ ở căn phòng ngoài cùng bên , cho hai canh chừng, trai em và một của sẽ cảnh giới bên ngoài, những còn cùng em bắt , thấy ?”

Loading...