Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:09:50
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , nhớ đến chiếc vòng tay của cũng chức năng , liền vô cùng bội phục đầu óc của chị dâu. Ngay cả thiết cao cấp như mà cô cũng chế tạo , nếu sản xuất hàng loạt, ngoài nhiệm vụ sẽ còn lo lắng c.h.ế.t ở bên ngoài mà ai nữa.

Anh lấy ống nhòm , quan sát một lúc lâu, khi xác định bên trong chỉ vài , liền lập tức cho về báo cáo.

Đi tuyết sẽ phát tiếng động, cho dù cẩn thận đến cũng thể tránh khỏi.

Hiện tại, bọn họ vẫn xác định tình hình của Lục Thần, chỉ thể chờ huấn luyện viên đến mới dám hành động.

Tần Sương khi nhận tin báo, liền để một tiểu đội ở đây để chặn đường, còn cô dẫn theo một đội về phía Lưu Dương.

Đợi đến nơi, cô liền hỏi: “Bên trong thế nào?”

Lưu Dương: “Báo cáo huấn luyện viên, hiện tại chỉ phát hiện bên trong vài , phát hiện gì khác.”

“Bây giờ là 2 giờ chiều, tiếp tục theo dõi thêm nửa tiếng nữa, nếu thấy ai đến, chúng sẽ hành động.”

“Nhớ kỹ, trừ con tin , những tên còn , cần nương tay, g.i.ế.c hết cho .”

Sống yên , cứ thích mò đến tìm chết, thì cô sẽ thành cho bọn chúng.

Xem đưa cho đám bạn chút đồ phòng mới , nếu lỡ như đám chó điên chó cùng rứt giậu thì phiền phức.

Tần Sương lúc chỉ hối hận vì lúc tay xử lý đám cho xong chuyện.

Lẽ lúc đó cô nên tay xử lý đám sâu mọt ở thị trấn hoặc thành phố, là cô đánh giá thấp sự trơ trẽn của bọn chúng. Lũ sâu ba đúng là vô lỗ bất nhập (Dịch: chỗ nào là ), đạt mục đích thì sẽ bỏ cuộc.

Chờ khi tiểu đội của cô huấn luyện xong, việc đầu tiên cô chính là dọn dẹp đám rác rưởi .

Thời gian trôi qua từng chút một, cho đến 2 giờ 40 phút, bên vẫn động tĩnh gì.

Tần Sương dứt khoát hạ lệnh hành động.

Lúc , trong căn nhà khói thuốc mịt mù, bọn chúng bao vây. Nghĩ thầm, nơi ẩn náu bí mật như , nếu dẫn đường thì căn bản thể nào tìm thấy.

Cho nên, khi vác về, bọn chúng liền dài giường đất hút thuốc đánh bài.

Bọn chúng đều là địa phương quân Nhật mua chuộc, từ ngày sống sung sướng, bọn chúng liền quên mất tổ tiên của là ai.

Hơn nữa, gián điệp nhiều năm như , từng phát hiện, cho nên hành sự ngày càng ngang ngược, táo tợn.

Cho đến khi nhận nhiệm vụ , bọn chúng mới lấy một ít thuốc mê, mai phục nhiều ngày mới bắt một .

Ban đầu, bọn chúng cứ nghĩ đây là một nhiệm vụ đơn giản, kết quả gia đình hầu như ai khỏi nhà, vất vả mới đợi lúc vườn vệ sinh, bọn chúng mới vội vàng tay bắt cóc một .

Bên , Tần Sương khi dẫn xông sân, liền lập tức phá cửa xông .

Sáu tên trong nhà tiếng động lớn cho giật , vội vàng lồm cồm bò dậy định lấy súng, kết quả Lưu Dương căn bản cho bọn chúng cơ hội, trực tiếp tay, hạ gục bộ sáu tên trong nháy mắt.

“Báo cáo huấn luyện viên, con tin trói ở nhà kho bên cạnh, giải cứu thành công, xin chỉ thị tiếp theo.”

Tần Sương thấy tìm , liền xoay ngoài.

Nhìn thấy Lục Thần bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh chứ? Có chỗ nào thoải mái ?”

Lục Thần thấy Tần Sương đích đến cứu , trong nháy mắt đỏ hoe đôi mắt: “Xin , gây phiền phức cho cô , ngờ bọn chúng mai phục ở vườn nhà , là sơ suất.”

Tần Sương thấy tự trách, liền an ủi: “Không trách , bọn chúng nhắm , nếu trách thì trách mới đúng, .”

, chúng về thôi?”

“Kiều Thông, dẫn theo tiểu đội đưa về , đó tập trung tại căn cứ.”

“Còn hai đội còn , ở đây chờ lệnh.”

Kiều Thông: “Rõ!”

Lý do Tần Sương là vì cô cảm thấy vẫn còn đến. Bọn chúng tốn nhiều công sức bắt cóc của cô như , chắc chắn sẽ tiếp ứng.

Đợi khi tiễn Lục Thần , Tần Sương mới xoay trở nhà, với Lưu Dương: “Mọi dọn dẹp chỗ , đó chia tìm kiếm xem đồ vật khả nghi nào .”

“Đám s.ú.n.g DP, xem tuồn hàng cho bọn chúng.”

“Trước đó triệt phá một ổ , ngờ vẫn còn kẻ dám cả gan ngóc đầu dậy, đúng là chán sống.”

Giờ phút cô thật sự tức giận, lũ sâu mọt diệt một tổ tới một tổ (Dịch: diệt một ổ xuất hiện thêm một ổ), thật sự là phiền c.h.ế.t .

Rõ ràng chỉ là một huyện nhỏ, nhiều chuyện như ?

Nhìn khẩu s.ú.n.g mà bọn chúng bỏ , kỹ cách chế tạo, liền ngay hàng nội địa.

Sau khi lục soát kỹ càng bên trong và bên ngoài, liền tìm chỗ ẩn nấp.

Tần Sương dẫn theo hai đội trưởng trong nhà. Người bắt cóc, bên chắc chắn sẽ sốt ruột đến đưa , bây giờ trời vẫn tối, chừng tối nay bọn chúng sẽ đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-272.html.]

Nếu tối nay vẫn thấy ai đến, cô sẽ để một đội ở đây tiếp tục canh giữ, còn cô sẽ về.

Đám xảo quyệt, một khi để lộ sơ hở, thể sẽ xuất hiện nữa.

Tần Sương đống đồ vật lộn xộn bàn, phát hiện hai thứ . Ngay cả vàng miếng cũng 6 thỏi, xem đây là bộ tài sản của bọn chúng.

Lưu Dương cho củi lò sưởi, hỏi: “Huấn luyện viên, cô xem bình thường bọn chúng ẩn náu ở ?”

“Chúng bắt cóc của bọn chúng, mà bọn chúng vẫn chịu dừng tay, hơn nữa, bọn chúng thể đến đây, lộ bất kỳ tin tức nào, cô xem nội bộ của bọn chúng ?”

Tần Sương gật đầu: “Cậu đúng, chính quyền địa phương và hệ thống công an chắc chắn nội gián, nếu sẽ thể nào bọn chúng đến đây mà hề phát hiện.”

“Một gián điệp cấp cao ẩn náu kỹ, chỉ cần để lộ sơ hở, căn bản ai thể phát hiện .”

“Đa những đều là đồng bào của chúng bọn chúng mua chuộc, cho nên bình thường chúng khó phát hiện.”

“Hơn nữa, tình hình hiện nay càng thuận lợi cho bọn chúng hoạt động, đương nhiên sẽ dễ dàng phát hiện.”

Thời buổi hệ thống camera giám sát, thứ đều thiện, chỉ cần g.i.ế.c nhân chứng vật chứng thì căn bản khó bắt hung thủ.

Còn gián điệp cũng , cô nhớ rõ ràng ở kiếp , khi đất nước hùng mạnh, vẫn những kẻ bán rẻ đất nước, những kẻ đó còn lương tâm, đồng tiền che mờ mắt.

Những du học sinh nước ngoài, chứng kiến cuộc sống phồn hoa bên ngoài, nhiều trở về.

May mà những yêu nước vẫn chiếm đa .

Bên , khi Lục Thần đưa về, đám bạn thấy , cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Thông khi đưa Lục Thần về, chào hỏi Hoắc Đình Xuyên xong liền đeo ván trượt tuyết, dẫn theo tiểu đội của trở về căn cứ. Bọn họ là quân nhân, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cần bọn họ ở , đương nhiên bọn họ về tiếp tục huấn luyện.

thì hai tháng nữa là đến kỳ kiểm tra , nếu lơ là, loại, bọn họ sẽ hối hận đến chết.

Hoắc Đình Châu từ khi Tần Sương xuống núi, liền liên tục mất tập trung, bên thế nào .

Cho đến khi Kiều Thông trở về, báo cáo tình hình xong, mới tiếp tục huấn luyện cho đám lính.

Khi trời dần tối, Tần Sương cũng đợi đến sốt ruột. Cô lấy trong ba lô một ít bánh quy nén, chia cho ăn tạm, đó tiếp tục ẩn nấp.

Cho đến 10 giờ tối, Tần Sương đột nhiên hiệu.

đến!

“Anh Ba, xem cấp nghĩ gì , trời lạnh như ở yên một chỗ bảo chúng bắt , kết quả khi bắt , bọn họ đến đưa , rốt cuộc là ý gì?”

“Còn tên họ Lang , đáng sợ như , may mà uổng công vô ích, bắt liền thưởng cho hai thỏi vàng, đám đúng là tiền.”

Người đàn ông gọi là Ba thấy lời phàn nàn của đàn em, trong lòng cũng chút bực bội.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được , chúng đều là những kẻ liều mạng, chỉ cần bọn họ trả tiền, quản nhiều như gì, mau trong ăn chút gì , đó chúng đưa đến chỗ khác, luôn cảm thấy nơi an .”

“Hầy, Ba, nghĩ nhiều , tuyết rơi dày như , bên ngoài lạnh như , ai mà rảnh rỗi đến đây gì?”

Lúc , Tần Sương đang ở trong nhà, thấy tiếng bước chân từ xa, xác định là ba , liền hiệu cho Lưu Dương và Tống Nghĩa, còn đám lính đang ẩn nấp bên ngoài thấy đến, cũng lập tức cảnh giác.

Bây giờ chỉ cần chờ Tần Sương lệnh, bọn họ sẽ lập tức hành động.

Nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trong nhà, ba bọn chúng nghĩ đám vẫn ngủ, chỉ ăn chơi hưởng lạc, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t giường.

Cho đến khi mở cửa xông , thấy những gương mặt xa lạ trong nhà, bọn chúng mới giật nhận điều gì đó .

“Bọn mày là ai?”

Tần Sương nhướng mày: “Là đến bắt bọn mày đấy, tay!”

Lời dứt, xung quanh lập tức xuất hiện nhiều , ba tên thấy liền định rút súng, nhưng Tần Sương căn bản cho bọn chúng cơ hội.

Chỉ thấy Lưu Dương cùng vài nhanh chóng lao đến, cần tốn nhiều sức, ba tên khống chế, bẹp dí mặt đất, thể động đậy.

“Đưa về, thẩm vấn ngay lập tức!”

Những tên đó đều chết, ba tên nhất định thẩm vấn kỹ càng mới thể xử lý.

Hơn nữa, những kẻ thể tốn nhiều công sức giúp bọn chúng bắt cóc như , chắc chắn liên lạc với tổ chức, hoặc hang ổ của chúng.

Sau đó, nhân lúc trời tối, bịt mắt ba tên , đưa về căn cứ.

Nửa đêm, thấy tiếng động, Hoắc Đình Châu vội vàng khoác áo khoác, bước ngoài.

“Sương Sương, em về ? Bên thế nào ?”

Tần Sương tháo ván trượt tuyết, : “Mọi việc thuận lợi, nhưng ba tên thẩm vấn ngay trong đêm, em sợ bên phát hiện sẽ cao chạy xa bay mất.”

“Nếu thể hang ổ của bọn chúng, chúng hành động ngay, bắt bao nhiêu tên gián điệp thì bắt bấy nhiêu, dù thì sớm muộn gì cũng diệt trừ bọn chúng.”

Loading...