Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:09:56
Lượt xem: 135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Sương , khỏi bật : “Anh đúng là ruột của , nỡ lòng nào đối xử với em trai như ?”
“Không , sinh em trai là để lợi dụng mà, chúng , ai chứ?”
Sáng sớm hôm , Hoắc Đình Châu dậy từ sớm để khởi động xe.
Lúc Tần Sương thức dậy, Mục Nghiệp Kiêu và Ngô Địch chuẩn xong bữa sáng.
Hổ Tử mặc áo bông dày cộm, vụng về cầm chổi quét sân.
Tần Sương ngáp một cái, thầm nghĩ, ngày tháng nhàn nhã thật , quả nhiên mùa đông là mùa thích hợp để ngủ nướng nhất.
“Chào buổi sáng chị, em rót nước ấm cho chị rửa mặt.” – Hổ Tử thấy Tần Sương, ngoan ngoãn .
Tần Sương thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của bé, liền : “Chị tự , ở đây cần em việc, mau nhà , đừng để đến Tết cảm lạnh.”
“Cẩn thận ốm, đến Tết sẽ ăn ngon .”
Hổ Tử thấy ốm là ăn ngon, lập tức ném chổi xuống, chạy vội nhà.
Cậu bé ăn ngon, ăn thịt, nhất định ốm, bé là một đứa trẻ ngoan.
Nhìn thấy bé trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt, Tần Sương khỏi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, trẻ con quả nhiên đều là đồ ham ăn.
Lúc giường đất ăn sáng, Tần Sương mới với Ngô Địch: “Ngày mai em hãy về, đến 30 Tết thì đưa Tô Lăng đến đây, còn bên thiếu gì thì em chuẩn giúp chị, tiền đủ thì cứ với chị, nhất định để ăn Tết vui vẻ, ?”
“Vâng, chị Sương, bên em sẽ lo liệu thỏa, chị đừng lo lắng.”
Tất cả bọn họ đều là trẻ mồ côi, hiện tại ăn ở, chịu lạnh, bọn họ mãn nguyện .
Vì , những đứa trẻ gây chuyện đều đuổi .
Tiền của chị Sương từ trời rơi xuống, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, sẽ để lũ sói mắt trắng ăn .
Đương nhiên, bình thường bọn trẻ lớn cũng nhận thêm một việc vặt, hiện tại ít nhiều gì cũng chút tiền tiết kiệm, chỉ cần chịu khó việc, cuộc sống sẽ ngày càng hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Sương cùng Hoắc Đình Châu ngoài mua sắm Tết.
Tuy nhiên, do sắp đến Tết nên cửa hàng bách hóa đương nhiên còn gì để mua.
Sau khi đến thị trấn, Tần Sương bảo Hoắc Đình Châu ở trông xe, còn cô một tìm một nơi vắng vẻ, bắt đầu mua sắm trong gian.
Nghĩ đến hơn ba mươi đàn ông lực lưỡng , Tần Sương liền mua hai con lợn, hai con dê thịt, ngay cả thịt bò cũng mua 100 cân, chỉ bấy nhiêu thôi, e rằng cũng chỉ đủ ăn trong dịp Tết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, cô mua thêm vài thùng trái cây theo mùa và cá đông lạnh, cảm thấy cũng tạm .
Đương nhiên, gà vịt cũng mua hơn 20 con, cuối cùng cô mua thêm vài thùng nước ngọt và rượu trắng, đó mới vỗ vỗ tay, tìm Hoắc Đình Châu đến chở hàng.
Lúc Hoắc Đình Châu lái xe đến, thấy nhiều đồ như , liền hiểu .
“Em quên mất là bí mật của em ? Nếu em lấy những thứ , cần gì tốn công như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-275.html.]
Tần Sương , quả thật là quên mất chuyện , chút ngại ngùng : “Ha ha, lẽ là gần đây thời tiết quá lạnh, não úng nước , sẽ ngốc như nữa.”
Cô thật sự quên mất bạn trai bí mật của cô, nếu cần gì .
Người thường , “nhất mang thai ngốc ba năm”(Dịch: mang thai ngốc ba năm), cô còn kết hôn mà bắt đầu đãng trí, xem vận động trí não nhiều hơn mới .
Sau đó, cô một nữa biểu diễn màn “ảo thuật” mặt Hoắc Đình Châu, trực tiếp chuyển tất cả đồ Tết trong xe.
Nhìn cốp xe chất đầy đồ đạc, Tần Sương mới vỗ vỗ tay: “Chỉ còn thiếu một ít đồ ăn vặt, chúng đến cửa hàng bách hóa xem thử , dù cũng mua một thứ cho lệ.”
“Được, thôi.”
Hoắc Đình Châu lên xe, hai lái xe thẳng đến cửa hàng bách hóa, đó cùng bước .
Nhìn thấy bên trong là , Tần Sương khỏi nhíu mày.
Thầm nghĩ, nhiều như , đến lượt bọn họ chắc chắn xếp hàng dài cổ.
Sau đó, cô ghé sát tai Hoắc Đình Châu, : “Chúng thôi, những thứ còn em sẽ lo liệu.”
Hoắc Đình Châu , đám đông chen chúc, liền cùng Tần Sương ngoài.
Vừa lên xe, Tần Sương mới nhớ , : “Chúng đến bưu điện gọi điện thoại về nhà , em hỏi xem năm nay bà đến đây , nếu đến thì em sẽ chuẩn thêm một ít đồ.”
“Được, đến bưu điện, cũng với là năm nay về ăn Tết.”
“Ừm, em xem gì để mua quà, lát nữa gửi về cùng luôn, coi như là quà Tết của em dành cho ba .”
Dù cũng là ba chồng, cho nên dù về nhà ăn Tết, cũng chút quà cáp.
Sau khi Tần Sương chuẩn đầy một bao tải đồ, hai mới xuống xe gửi đồ và gọi điện thoại.
Hoắc Đình Châu gọi điện thoại về nhà báo bình an , đó năm nay về ăn Tết, dặn dò em trai mấy hôm nữa sẽ đến, đó mới đưa điện thoại cho Tần Sương.
Đường Mẫn thấy giọng của con dâu, đương nhiên vui vẻ, trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng mới lưu luyến cúp máy.
Sau đó, lúc Tần Sương gọi điện thoại cho ba, mới ông xin nghỉ phép từ lâu, hiện tại còn ở quân đội nữa.
Tần Sương liền hiểu ngay, lúc chắc chắn ba lên tàu, chuẩn đến đây tạo bất ngờ cho cô.
Sau khi cúp máy, cô liền với Hoắc Đình Châu: “Theo kinh nghiệm của em, chắc chắn ba thu dọn hành lý, chuẩn đến đây ăn Tết với em , chúng về thôi.”
Hoắc Đình Châu : “Được, thôi.” Thầm nghĩ, quả nhiên ba vợ theo lẽ thường, nếu hỏi thăm , đến lúc đó chắc là bất ngờ, thể sẽ là kinh hãi.
Xem cũng chuẩn một ít quà tặng cho ba vợ mới , nếu khi Tết Nguyên Đán kết thúc, đăng ký kết hôn với Tần Sương, chắc chắn ba vợ sẽ ngăn cản.
Sau đó, hai lên xe, lái xe về thôn.
Đến nhà, đúng lúc là buổi trưa, Hoắc Đình Châu giúp cô chuyển đồ xuống xe xong, liền : “Ăn cơm trưa xong, lên núi gọi bọn họ xuống chuyển đồ Tết, để đầu bếp chuẩn , nếu em yêu cầu gì đặc biệt thì cứ với , sẽ chuyển lời cho bọn họ.”
“Được, cơ bản là yêu cầu gì, cứ bảo bọn họ thoải mái, dù cũng là Tết, đừng keo kiệt, đồ xem như là em chiêu đãi riêng, cứ ngon thì , thiếu gì em sẽ chuẩn thêm.”
Hoắc Đình Châu thấy cô hào phóng như , liền thở dài: “Chỉ em mới chiều hư đám , nếu như ở quân đội, đến Tết cũng ăn uống thịnh soạn như , đợi khi Tết Nguyên đán kết thúc, nhất định huấn luyện bọn họ cho thật nghiêm khắc, nếu đến lúc đó em mất mặt, sẽ đánh gãy chân bọn họ.”