Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-04-03 13:53:52
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan trọng nhất là, hôm nay cũng là ngày Tần Sương và Hoắc Đình Châu đăng ký kết hôn.

sớm muộn gì cũng kết hôn, hơn nữa ba cô cũng đang ở đây, khi đến thành phố, sự chứng kiến của Tần Phong, hai đăng ký kết hôn, Tần Phong mới yên tâm lên tàu.

Sau khi tiễn ba vợ, Hoắc Đình Châu mới nắm tay Tần Sương, : “Vợ , từ nay về , của em , xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Ừm, em sẽ che chở cho , dẫn ăn ngon mặc .”

Hổ Tử kết hôn là gì, cho nên lúc hai lên xe, bé liền ngọt ngào gọi: “Chào rể.”

Hoắc Đình Châu vui mừng, liền lấy một bao lì xì dày cộp đưa cho Hổ Tử: “Tiền đổi cách gọi, cầm lấy mua kẹo ăn .”

“Cảm ơn rể.” – Hổ Tử nhận bao lì xì, vui mừng khôn xiết.

Đương nhiên, Mục Nghiệp Kiêu cũng dặn dò Tần Sương nhiều điều.

Sau đó, Tần Sương lái xe đưa đến nhà hàng quốc doanh ăn mừng.

Đương nhiên, cô cũng dùng giấy chứng nhận kết hôn để mua ít kẹo và một thứ chỉ bán cho kết hôn ở cửa hàng bách hóa.

Sau khi về đến thôn, cô liền bảo Hoắc Đình Châu mang kẹo lên núi.

Đương nhiên, đêm tân hôn, Hoắc Đình Châu vẫn mặt dày mày dạn xuống núi, chui phòng của Tần Sương.

Tần Sương thấy dáng vẻ như hổ đói của , nhịn kéo lòng, hôn ngấu nghiến giường.

Sau đó, một đêm mặn nồng...

Sáng hôm , lúc Tần Sương tỉnh dậy, là buổi trưa.

Nhìn thấy bên cạnh còn bóng dáng tên “sói đói” , Tần Sương thở dài, thể lực của tên thật sự là quá .

Nếu thể chất , e rằng tối qua “hành hạ” đến mức rã rời.

Cô xoa xoa eo đang đau nhức, thầm nghĩ thể “cuồng nhiệt” như nữa, đúng là sung sướng, đau khổ.

Đang lúc Tần Sương ngẩn , Hoắc Đình Châu bưng bát canh gà bước .

“Vợ , dậy ?”

Nghe thấy giọng của , Tần Sương liền trợn trắng mắt: “Tối nay cút về núi ngủ cho em!”

Hoắc Đình Châu thấy cô giận, liền ngại ngùng sờ sờ mũi: “Anh chỉ là mới ăn thịt, chút kiềm chế , sẽ chú ý.”

“Còn nữa, , mau bưng canh gà đây cho em, em sắp c.h.ế.t đói .”

Bị “hành hạ” cả đêm, cô sớm đói đến mức còn chút sức lực nào.

Hoắc Đình Châu thấy , liền ân cần bón canh cho cô.

Đợi đến khi Tần Sương ăn no, mới : “Lát nữa lái xe ga tàu đón bọn họ về, em cần , ở nhà ngủ bù .”

“Được, em ở nhà ngủ, nhớ đón bọn họ về an đấy.”

“Ừm, em ngủ tiếp đây, việc .”

Tần Sương thật sự ngủ ngon, lúc ăn no , cơn buồn ngủ ập đến.

Thấy cô ngủ say, Hoắc Đình Châu liền đắp chăn cẩn thận cho cô, đó bưng bát ngoài.

Hổ Tử thấy Hoắc Đình Châu , liền hỏi: “Chị vẫn đang ngủ ?”

“Ừm, chị khỏe, chúng đừng phiền chị nhé?”

“Vâng, em tự chơi, phiền chị .”

Mục Nghiệp Kiêu thấy Tần Sương vẫn còn đang ngủ, liền tối qua hai “vui vẻ” ít, dù vợ chồng son chắc chắn sẽ quấn quýt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-280.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng cô từng trải qua, nhưng bình thường cũng ít chuyện bát quái, cho nên đương nhiên cũng hiểu đôi chút.

Sau đó, cô lên tiếng hỏi: “Hôm nay tàu của bọn họ đến, Sương Sương , lái xe đón ?”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Ừm, lát nữa sẽ đón bọn họ.”

“Vậy cũng , đón là , nếu trời tuyết đường khó , chúng cũng cần tốn công đón bọn họ, Viên Viên về nhà thuận lợi .”

lo lắng cho ai khác, chỉ lo lắng cho Vu Viên Viên đường an .

Tuy nhiên, lúc , Vu Viên Viên còn ngây thơ, dễ lừa gạt như lúc mới xuống nông thôn nữa.

Trên tàu, cô một bà lão để ý, hỏi han đủ thứ chuyện, cô liền ngay vấn đề.

Nghe nhiều về thủ đoạn của bọn buôn , cho nên cô lập tức nghĩ đến ba chữ .

May mà bất kể bà lão gì, cô cũng trả lời một câu, đó nhân lúc ăn cơm, cô liền tìm trưởng tàu tố cáo bà lão.

Bởi vì chuyện , quãng đường còn , cô đều lo lắng, dám ngủ.

Sau đó, khi đến thành phố H, xuống tàu, cô suýt nữa thì ngất xỉu.

Cho đến khi Hoắc Đình Châu lượt đón ba , Vu Viên Viên lên xe liền chịu đựng nổi nữa, nhắm mắt , ngất lịm .

Hoắc Đình Châu thấy liền giật , vội vàng lái xe đến bệnh viện.

“Đình Xuyên, mấy đứa đỡ cô cẩn thận, đưa cô khám xem bệnh gì , thấy sắc mặt cô kém.”

“Vâng, cả, đóng tiền , bọn em sẽ đưa cô khám.”

Sau khi để Lục Thần ở trông xe, mấy liền đưa Vu Viên Viên bệnh viện.

Cho đến khi bác sĩ chỉ là do nghỉ ngơi đủ, ngủ một giấc là khỏi, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ, gì nghiêm trọng, bọn đưa cô về nhà nghỉ ngơi, chắc là tàu ngủ ngon, cho nên mới như , bọn sợ hết hồn.”

Bác sĩ : “Không , nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, thể là đường gặp chuyện gì đó, cho nên mới căng thẳng quá mức, nghỉ ngơi đủ.”

“Được, nếu thì bọn phiền bác sĩ nữa.”

Sau đó, mấy đưa Vu Viên Viên lên xe, Hoắc Đình Châu mới tiếp tục lái xe về nhà.

Tuy nhiên, lái xe, : “Anh và Sương Sương đăng ký kết hôn , bọn chính là vợ chồng hợp pháp, Đình Xuyên, gọi chị dâu, ?”

Mấy , ngờ hai đăng ký kết hôn ? Sao nhanh như ?

Nhất là Hoắc Đình Xuyên, trai với vẻ mặt thể tin : “Bác Tần đồng ý ?”

“Ừm, nếu dám lén lút đăng ký kết hôn ?” Anh sợ ai, chỉ sợ Tần Sương và gia đình cô.

Nếu bọn họ đồng ý, đương nhiên sẽ ép buộc cô đăng ký kết hôn.

“Vậy với ba ?” – Hoắc Đình Xuyên tiếp tục hỏi.

“Nói , lúc đó em lên tàu , cho nên hôm nay mới thôi.”

“Vậy định khi nào tổ chức hôn lễ? Ở nông thôn tổ chức ?” – Hoắc Đình Xuyên hỏi.

“Bên cần lo lắng gì cả, bọn bàn bạc , đợi về thành phố sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng mà đợi khi nào thời tiết ấm áp, sẽ đến đây đưa sính lễ cho chị dâu em.”

“Ồ, nếu hai chuẩn xong xuôi , em quản nữa, , lúc em về nhà, suýt nữa thì ba đánh chết, xem em là nhặt từ thùng rác ?”

Hai em lái xe trò chuyện, để ý đến sắc mặt u ám của Dương Minh Trạch.

Anh ngờ, chỉ về nhà một chuyến, em gái tên “heo” “húc” về nhà .

Biết thì năm nay về nhà, nhưng mà nghĩ đến việc ngay cả ba cũng ngăn cản bọn họ kết hôn, xem ở đây cũng chỉ là vật trang trí.

Loading...