Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:14:44
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương cười, nghĩ thầm, dù sao cũng là con gái, dù kiếp trước bao nhiêu tuổi, kiếp này vẫn thích những thứ đồ chơi của trẻ con.

“Ngoan nào, đợi các con chơi xong rồi, mẹ sẽ dẫn các con đi mua sắm, chỉ cần các con thích, mẹ đều mua cho các con.”

Đường Mẫn thấy vậy, cũng cười nói: “Trong nhà sắp không đủ chỗ để đồ rồi, quả nhiên có nhiều con, đồ đạc cũng nhiều.” Mấy đứa cháu của bà, đứa nào cũng có sở thích khác nhau.

Cho nên, ngay cả quần áo hàng ngày cũng là mỗi người mặc đồ của mình.

Khi cả đoàn người đến công viên giải trí dành cho trẻ em, Tần Sương liền bảo mọi người thả mấy đứa trẻ xuống.

“Đi đi, hôm nay chơi cho đã, chắc là chơi một lần, lần sau các con sẽ không muốn chơi nữa đâu.”

Tiểu Bánh Đậu nhìn thấy những đồ vật lộn xộn bên trong, liền bước những bước chân ngắn ngủi về phía đó.

Mấy nhân viên biết hôm nay là con của bà chủ đến, cho nên khi nhìn thấy mấy tiểu thiếu gia, ai nấy cũng đều rất nhiệt tình.

Sau khi dẫn những đứa trẻ vào, Tần Sương liền ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, Ngô Địch thấy vậy, cũng đi đến ngồi xuống, nói: “Chị Sườn, tòa nhà ở Hồng Kông sắp hoàn thành rồi, anh Phong hỏi chị có rảnh đi qua đó tham quan một chút không.”

Tần Sương nghe vậy, mới nhớ ra mình còn hợp tác với Hồng Kông: “Nhanh như vậy đã hoàn thành rồi à? Chị suýt nữa quên mất chuyện này.”

Ngô Địch thấy chị Sương thật sự đã quên, cũng có chút bất lực nói: “Chị bận rộn mỗi ngày như vậy, quên cũng bình thường, nhưng Hồng Kông phát triển tốt hơn đất liền của chúng ta, gần đây em đang nghĩ ngành công nghiệp điện ảnh không tệ, chị bảo công ty mình có nên thành lập một ngành công nghiệp như vậy không?”

Tần Sương nghe vậy, cũng không ngờ Ngô Địch lại có tầm nhìn tiên phong, liền nói: “Công ty điện ảnh thật sự không tệ, nhưng bên này chúng ta không có nhân tài về lĩnh vực này, nếu cậu muốn làm ngành này, phải sang Hồng Kông tìm hiểu học hỏi, bởi vì không hiểu thì hậu quả thế nào cậu biết rồi.”

Ngô Địch gật đầu: “Em biết rồi, gần đây em cũng xem không ít sách về lĩnh vực này, hơn nữa, đất liền của chúng ta hiện tại tuy không bằng Hồng Kông, nhưng hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có, hơn nữa, mỗi năm trường điện ảnh đào tạo ra rất nhiều sinh viên, không thể lãng phí như vậy được, chị nói phải không?”

Tần Sương ừ một tiếng: “Đúng vậy, vậy thì thành lập một công ty Điện Ảnh Phong Hành đi, cậu muốn góp vốn như thế nào cũng được, nếu có tài năng tốt thì có thể ký hợp đồng, nếu không được thì tổ chức một cuộc thi tuyển chọn, nhưng chị nói trước, ngành này nước rất sâu, chị không cho phép công ty của mình bẩn thỉu, những đứa trẻ ra ngoài kiếm cơm, chúng ta cũng không thể quá vô lương tâm, bịt hết con đường của người ta.”

“Đừng xem thường bất kỳ ai, thường thường một người bình thường có thể khiến bạn vạn kiếp bất phục, cậu hiểu ý chị chứ?”

Đây không phải là Hồng Kông, không có sự cởi mở ở đó, nếu ngay từ đầu đã lệch lạc, thì công ty này thà rằng không mở.

“Chị Sương yên tâm, tình hình ở Hồng Kông em vẫn nắm rõ, đất liền của chúng ta hiện tại chưa làm được việc đó, nhưng em sẽ yêu cầu nghiêm khắc nhân viên của công ty, đảm bảo không cho bất kỳ ai nắm được nhược điểm.”

“Ừ, cậu biết là được rồi.”

Lúc này, Tiểu Gạo Nếp chạy đến: “Mẹ, mau đến chơi với chúng con đi, chúng con chụp nhiều ảnh một chút, lát nữa về cho ba xem.”

Tần Sương cười cưng chiều: “Được rồi, mẹ đi chơi với các con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-420.html.]

Sau đó, với sự tham gia của Tần Sương, tiếng cười của cả gia đình tràn ngập toàn bộ tầng 6.

Ngô Địch: “Vậy thì tuyệt, em chờ đấy.”

Cho đến khi ai nấy đều mệt mỏi mới rời khỏi khu vui chơi dành cho trẻ em.

Tần Sương bế Tiểu Bánh Tròn, Tiểu Bánh Tròn cũng thở hổn hển nói: “Sống lâu như vậy, thật sự là lần đầu tiên chơi mệt như vậy.”

“Thằng nhóc này, con mới sống được bao lâu, thế giới này rộng lớn lắm, những thứ tốt đẹp ở khắp mọi nơi, đợi các con lớn lên rồi, cứ đi đây đi đó, cảnh sắc khác biệt sẽ mang đến tâm trạng khác biệt.”

“Ừ, con biết rồi, nhưng đồ chơi của trẻ con, thật sự là chơi một lần là không muốn chơi nữa, quá trẻ con rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Sương thở dài, nghĩ thầm, quả nhiên không phải là trẻ con thật sự.

“Sương Sương, các con mau qua đây xem quần áo của nhà này thế nào? Chất liệu sờ rất tốt, không biết là thương hiệu gì.” Đường Mẫn bế Tiểu Bánh Gạo nói.

“Mẹ, thích gì thì mua đi, con dâu nhà mình nghèo, chỉ còn mỗi tiền thôi, nếu mẹ không tiêu, con cũng không biết cho ai tiêu.”

Đường Mẫn cười: “Con nói như vậy ra ngoài dễ bị đánh đấy, biết chưa, đi thôi, hôm nay phải mua nhiều về.”

Mấy đứa trẻ biết sắp mua quần áo, ai nấy cũng bắt đầu lựa chọn những thứ mình thích.

Phía bên kia, Hoắc Đình Châu không ngờ lần này lại đụng mặt Lê Hạo một lần nữa.

Nghĩ đến việc lần trước tên này đã ra tay sau lưng, lần này anh vô cùng cảnh giác.

Nếu hai lần liên tiếp bị gã này chơi xỏ, về nhà chắc chắn vợ sẽ đuổi anh đi.

“Ôi, không ngờ lần này lại hợp tác với chiến thần Hoắc nổi tiếng, xem ra chúng ta thật sự có duyên.” Lê Hạo cười hì hì nói.

Còn Hoắc Đình Châu thấy gã ta như vậy, cũng khẽ cười đáp: “Thật sự rất có duyên, nhưng hiện tại địch đang ở trước mắt, tốt nhất cậu nên tỉnh táo, nếu không thì tôi không ngại gán cho cậu tội cấu kết, đến lúc đó cậu c.h.ế.t thì không sao, nhưng toàn bộ gia tộc phía sau cậu sẽ bị liên lụy thì không tốt.” Lê Hạo nheo mắt nhìn người đáng ghét, cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên tâm, ân oán giữa tôi và cậu sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chính.”

Hoắc Đình Châu nghe thấy hai chữ “ân oán”, cũng hơi nghi ngờ hỏi: “Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi không có thù oán gì với cậu? Cậu có cần phải giống như con ch.ó điên, cứ cắn lấy tôi không buông?”

Lê Hạo hừ lạnh một tiếng: “Cậu bận rộn như vậy, làm sao nhớ được những chuyện nhỏ nhặt.”

Hoắc Đình Châu nhướng mày, nghĩ thầm, tên Lê Hạo này về nhà phải điều tra kỹ, bởi vì chỉ khi biết nguyên nhân mới biết cách giải quyết chuyện này.

“Được rồi, lần này đối thủ là một nhóm tội phạm liều mạng, chúng bắt giữ các nhà khoa học hàng không của chúng ta, nhưng nơi này đã gần đến md, tôi nghĩ những người này chắc là trốn trong rừng sâu, cho nên chúng ta phải chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng vào rừng.”

“Tuy nhiên, địa hình bên này rất phức tạp, hơn nữa chúng ta không quen thuộc, nên rất nguy hiểm, nếu không thì cấp trên cũng sẽ không cử chúng ta đến đây để hỗ trợ, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”

Loading...