Sau khi Hoắc Đình Xuyên thấy, cũng tức đến đỉnh đầu bốc khói nhẹ.
Xuống giường đất, đánh hôn mê bất tỉnh bằng nắm tay.
Mà lúc Chu Đình Đình ngã xuống đất, cái trán đập giường đất, tím một tảng lớn.
Nhìn ngất xỉu, Hoắc Đình Xuyên luống cuống tay chân tìm Tần Sương hỗ trợ.
Lúc Tần Sương Hoắc Đình Xuyên gọi cô, bực bội : “Hơn nửa đêm ngủ , trèo tường c.h.ế.t ?”
“Chị Sương, giang hồ cứu cấp, xảy chuyện.”
Tần Sương xảy chuyện, nháy mắt thanh tỉnh.
Tuy quấy rầy mộng , nhưng dù thế nào em chồng cũng là một nhà.
Cho dù cô bực bội, cũng thể mặc kệ.
Ngay đó mặc quần áo, mở cửa phòng nhỏ giọng hỏi: “Sao thế ? Chết ?”
“Chị Sương, chị nhà của em sẽ .”
Tần Sương vô nghĩa, trực tiếp trèo tường nhà của với Hoắc Đình Xuyên.
Chờ phòng, Tần Sương phát hiện trong phòng ,
đó hỏi: “Người là ai?”
Hoắc Đình Xuyên cô gái mặt đất, nhanh giải thích ngọn nguồn với Tần Sương một .
Chờ giải thích xong, mới hỏi : “Chị Sương, chị xử lý như thế nào?”
Tần Sương duỗi tay dò xét thở, phát hiện còn hô hấp.
Lúc mới : “ nhớ rõ hình như con gái nhà họ Chu sủng, nếu như trai cô bắt nạt cô , sẽ như thế nào?”
“Chị Sương, chị cũng đừng đùa, cô gái chính là cầm khói mê tìm tới, em tiễn cô ăn cơm tù tồi .”
Tần Sương ý : “Bằng , cưới về nhà là , nhiều vợ như , thật .”
Hoắc Đình Xuyên thấy Chị Sương còn tâm tư đùa, nháy mắt phát điên : “Em cần, em cưới Mẫu Dạ Xoa về nhà quản em.”
“Ha hả, , nể mặt Đình Châu, giao cho xử lý.”
“Chị dâu, chị cũng thể hành động g.i.ế.c , phạm pháp ?”
Tần Sương tức giận trả lời: “Cút sang một bên cho , đưa về nhà, coi như cái gì cũng từng xảy , nếu nhà cô quá phiền toái, thật ném trong núi.”
“Chị Sương, như quá tiện nghi cho cô .”
“Vậy , như thế nào? Chẳng lẽ lột sạch, trói đại thụ cửa thôn?”
Hoắc Đình Xuyên gãi đầu, : “Nếu đừng đưa về nhà, đưa đến mồ núi , như cũng tổn thất gì.”
Tần Sương giật giật khóe miệng, nghĩ thầm thứ còn nhớ rõ chuyện hai ăn trộm .
ném cũng , dù chứng cứ, ai cũng đừng nghĩ cắn ngược bọn họ.
Sau đó : “Nếu ném, khiêng , còn trở về ngủ ngon một giấc.”
“A? Em chạm cô .”
Tần Sương “bốp” cho một cái tát, cả giận : “Cậu khiêng, chẳng lẽ khiêng? Cậu hổ ?”
“Cậu chạm , chẳng lẽ dùng chăn bọc lên, tên ngu xuẩn .”
Hoắc Đình Xuyên mắng, cũng tức giận.
Dù Chị Sương gì cũng đúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng tình nguyện, lấy một bao tải, mới nhét khiêng cửa.
Dùng chăn, nghĩ đều đừng nghĩ, ngại bẩn!
Chờ Tần Sương dẫn khu mộ, Hoắc Đình Xuyên cảm giác xung quanh âm u.
Tìm vị trí ném xuống, sợ hãi : “Chị Sương, nhanh , nơi dọa .”
“A, chuyện gì trái với lương tâm, sợ cái lông.”
“Lại , thể đáng sợ hơn ma nhiều.”
Hoắc Đình Xuyên thấy chị Sương đều sợ hãi, bội phục : “Chị Sương, tuy xây dựng đất nước cho phép yêu tinh thành tinh, nhưng buổi tối ở chỗ vẫn thoải mái, cho nên về nhà ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-70.html.]
“Tiền đồ.”
Tần Sương ghét bỏ mà Hoắc Đình Xuyên, nhấc chân về nhà.
Nếu thằng nhóc thối quấy rầy cô, lúc cô đang chơi cờ với Chu Công .
khi hai các cô rời lâu, khu mộ xuất hiện hai tên trộm mộ.
Nhìn cô gái ngủ ở mặt đất, trực tiếp khiêng rời .
Cho đến hừng đông ngày thứ hai.
Nhà họ Chu phát hiện thấy con gái nhỏ, mới tìm ở trong thôn.
Tần Sương và Hoắc Đình Xuyên rèn luyện, lưu ý tin tức trong thôn.
Vẫn là lúc ruộng, Tần Sương và Hoắc Đình Xuyên mới , đến nay tìm con gái nhỏ nhà họ Chu gia.
Mà khi Tần Sương , ngoài ý .
Rốt cuộc địa phương trong thôn lớn như , ngất xỉu cả đêm, sớm nên tỉnh mới đúng.
Hơn nữa nơi đó cũng dã thú, khả năng sẽ xảy chuyện.
Về phần khi Hoắc Đình Xuyên , hoảng sợ ở trong lòng.
Suy nghĩ của Cậu và Tần Sương trái ngược , cho rằng cô gái khẳng định là dã thú ngậm .
Mặc kệ khác hỏi như thế nào, bọn họ đều tỏ vẻ , thấy.
Đương nhiên, chờ rốt cuộc hai chạm trán, Hoắc Đình Xuyên mới nhỏ giọng hỏi: “Chị Sương, chị là dã thú ngậm chứ?”
“Không thể, gần dấu chân dã thú lui tới, nghi ngờ là tiệt hồ.”
“Tiệt hồ?”
Hoắc Đình Xuyên chợt nghĩ đến những lời bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp .
Nghĩ thầm, lúc hai bọn họ vất , sẽ thấy chứ?
Nếu thật sự là như thế, cũng quá âm hiểm.
Hơn nữa bộ hành trình hai bọn họ phát hiện, thể nghĩ tiểu nhân vật.
Tần Sương thấy lời nào, đứa trẻ đang nghĩ lung tung .
Ngay đó : “Chuyện dừng ở đây, chúng coi như cái gì cũng từng xảy , đặc biệt là , cần tự loạn đầu trận tuyến.”
“Được, em .”
Hai kết thúc đề tài, Tần Sương để cho Hoắc Đình Xuyên về .
Mà cô khẽ khu mộ.
Cô cũng sẽ tin tưởng, lớn như sẽ vô duyên vô cớ mất tích.
Khẳng định chuyện gì đó, chỉ là cô .
Đương nhiên nửa đêm thể bên , trừ trộm mộ, sẽ khác.
Cũng thể tìm dấu vết để .
Đương nhiên, nhà họ Chu tìm một buổi sáng, khi kết quả, trực tiếp báo công an.
Rốt cuộc lớn như , một ngày thấy bóng , tám phần là xảy chuyện.
Mà lúc Chu Đình Đình tỉnh , cả đều .
Bởi vì nơi căn bản nhà của Hoắc Đình Xuyên, càng nhà của .
Hơn nữa tay chân trói, chuyện .
Lúc một đàn ông trong phòng thấy cô tỉnh, ý : “A, tỉnh ?”
Chu Đình Đình tới, run rẩy hỏi: “Anh là ai? Vì ở chỗ ?”
“ là ai cô cần , cô chỉ cần rằng, hiện tại cô rời nhà xa là .”
Người đàn ông là mua .
Tối hôm qua hai nhặt , ngay cả đêm bán .
Dù công nhặt cô gái, vẫn tay sớm một chút mới thể an tâm.
Mà Chu Đình Đình từ bỏ ý định hỏi nữa: “ là bán cho các ?”