Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:12:44
Lượt xem: 208
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn uống cà phê, thật là khiến câm nín.
Mà khi Tần Phong hai chữ cà phê thì cũng hối hận.
Vừa mới vui vẻ nghĩ gì thì .
Tiếp đó cũng giải thích : “Con gái, ba sai , đây lúc nhiệm vụ bên , uống mấy chút thích cho nên quên ở đây , con cũng đừng tức giận, tức giận cho sự phát triển của cơ thể.”
Tần Sương liếc mắt, cô mới tức giận.
Bản đang ở độ tuổi phát triển, sẽ thèm tức giận với cha già. Tiếp đó tiếp: “Ba , chân của ba thích hợp nhiều, nếu vết thương nứt thì con cũng sẽ mặc kệ ba.”
“Ba , con gái đáng yêu chút nào, xem, nhu nhuận bao nhiêu, nếu con việc gì thì cũng thể học hỏi một chút, tránh để lập gia đình thì nhà chồng sẽ ghét bỏ con là tháo hán tử.”
Tần Sương im lặng, bản thành tháo hán tử?
Cô đây là tư thế hiên ngang, quả nhiên là ánh mắt đàn ông già vấn đề.
Chỉ Hoắc Đình Xuyên chen miệng : “Chú, cả cháu thích dáng vẻ của chị Sương, bình thường hai còn thể luận bàn công phu một chút, đây chính là sở thích chung, cháu cảm thấy .”
“Hơn nữa đây cháu cũng chiến trường, thích con gái công phu , cho nên chú cứ yên tâm .”
Tần Phong trợn mắt đồ đần một cái, lời của ông ý ?
Ông chỉ con gái thể nhẹ nhàng với một chút. Đừng tiếp tục cắm hai đao ông mỗi gặp mặt.
Chỉ Dương Minh Trạch thấy sắc mặt táo bón của chú thì cũng chỉ mà dám .
Lúc Vu Viên Viên cơm chín thì mấy mới kết thúc chủ đề.
Cái căn nhà nhỏ của bọn họ càng ngày càng nhiều nhân khẩu, đây 3 , đến bây giờ là 7 , lẽ là chờ đến khi khôi phục kỳ thi đại học thì chỗ mới giải tán.
Tần Sương một nồi đất canh gà, là chuẩn cho cha già.
Tiếp đó với hai nấu cơm: “Hai các khổ cực, mà còn nấu canh cho ông già nhà .”
Lục Thần thấy Tần Sương khách sáo như thì cũng ngượng ngùng : “ cũng chỉ nấu cơm, cho nên chị Sương liền đừng khách sáo như .”
Vu Viên Viên cũng mở miệng : “ , bình thường hai chúng tớ cũng nhiều như , Sương Sương cần khách sáo như thế.”
Nhìn bọn nhỏ đều thì Tần Phong vui mừng.
Mặc dù kiếp con gái thiếu gì cả, nhưng mà bạn bè thực sự thiết.
Những chỉ ý phận của cô mà còn để ý đến bối cảnh lưng cô. Hoặc là trong nhà cũng là coi cô là đại tiểu thư, gia chủ tương lai, ai là mục đích riêng.
Bây giờ ở đây thể những bạn thì mới coi là cuộc sống mà một đứa trẻ ở độ tuổi nên . Tiếp đó bưng lên bát, : “Đều ăn thôi, chú chính là phông nền, cần để ý đến chú.”
Vừa dứt lời, ông lập tức uống canh gà.
Tần Sương thấy thế thì cũng bảo nhanh chóng động đũa.
Chờ đến khi ăn cơm tối xong, Tần Sương liền bảo mấy đàn ông bọn họ về .
Mấy , Tần Sương cũng với Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu: “Thân yêu, tớ thể ở cùng các mấy ngày ? Chờ đến khi ba tớ thì tớ sẽ về phòng.”
Mục Nghiệp Kiêu: “Ôi trời, chút chuyện bao lớn chứ, chiếc giường trong phòng bọn lớn như , đến thì đến, chúng ngại.”
Vu Viên Viên: “ thế, thể ngủ cùng đại mỹ nữ, chừng tớ cũng sẽ biến thành mỹ nhân.”
Thấy hai ý kiến, Tần Sương liền cầm hành lý của đến phòng của bọn họ, đặt ở vị trí giữa.
Bây giờ ba của cô cần dưỡng thương, thể để ông ngủ cùng Hoắc Đình Xuyên.
Dù thì đây cũng là ba ruột của , thể phiền khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-96.html.]
Huống chi, cho dù ba của cô ngại thì cũng sẽ để ý.
Cho nên, nếu là chuyện thể giải quyết thì nên phiền khác.
Nếu đến lúc thực sự còn cách nào khác thì đợi đến lúc đó tính .
Mà Tần Phong thấy chiếm đoạt gian phòng của con gái thì cũng với mấy Viên Viên: “Mấy ngày nay chú phiền mấy đứa, chờ bên tới đón chú thì chú sẽ rời , cho nên hai đứa vất vả .”
Vu Viên Viên thấy chú như thì cũng : “Chú khách sáo , chúng cháu cũng chỉ mượn chỗ , huống chi bình thường Sương Sương chiếu cố chúng cháu, cho nên chút chuyện thực sự đáng là gì.”
Mục Nghiệp Kiêu: “Viên viên đúng, bình thường chúng cháu Sương Sương chiếu cố ít cho nên chú nên nghĩ nhiều, chú ở bao lâu cũng .”
“Ôi, cũng là đứa trẻ ngoan, sắc trời tối, các cháu nghỉ ngơi , chờ chú khỏe thì sẽ một bàn đồ ăn ngon để khao mấy đứa.”
“Đươc, chú ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tần Sương trải đồ ở giữa hai , luôn loại ảo giác chính là hoàng đế.
Hai bên là hai phi tử hầu hạ.
Càng nghĩ thì càng thấy bức tranh trở nên hơn.
Tiếp đó nghĩ nghĩ liền chút phát hỏa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Loại hình ảnh khiến cô nghĩ đến một hình ảnh trong bộ đam mỹ nổi tiếng.
Trong lòng chửi bới , lẽ đây nên xem mấy loại manga đam mỹ khiến cho chính mỗi khi nghĩ tới soái ca đều nhớ đến khuôn mặt bạn trai mà nghĩ đến mấy trai trong chuyện đam mỹ.
Dù thì cẩu độc , cô thích mấy trai trong chuyện đam mỹ.
Ai bảo đời , tìm một đàn ông cơ bụng, vòng eo chó đực khó chứ.
Quan trọng nhất vẫn là, cô mặt!
Sau đó nghĩ nghĩ liền ngủ .
Mà Hoắc Đình Châu đang huấn luyện ở bên , gần đây cũng nhớ Tần Sương. Còn nghĩ, chờ đến gặp cô thì nhất định chụp bức ảnh mang .
Chỉ điều, chờ đến khi đến...
Hôm trời sáng, Tần Sương tỉnh dậy nhẹ nhàng khỏi phòng.
Đóng kỹ cửa phòng, duỗi lưng một cái, thấy sắc trời còn chút lờ mờ, khi rửa mặt xong thì cô lập tức núi, tiến hành rèn luyện mỗi ngày.
Trải qua thời gian , giá trị vũ lực của cô khôi phục bảy tám phần.
Ngay cả chiều cao cũng cao thêm 2 centimet.
Đương nhiên là mái tóc ngắn của cô cũng dài ít.
Vừa khởi động nóng xong thì cô thấy Hoắc Đình Xuyên chạy chậm tới.
“Chị Sương, chào buổi sáng, hôm nay học cái gì?”
Tần Sương một cái : “Cậu cứ luyện giỏi bộ quyền mới , lúc nào cảm thấy thì sẽ học bộ tiếp theo.”
“A, thôi, nhưng mà gần đây của em thư cho chị ?”
Nhắc đến đàn ông thì Tần Sương mới nhớ, khi trả lời bức thư thì bên đó cũng tin tức.
Cũng là việc nhiệm vụ.
Sau đó : “Có thể là gần đây trai nhiều công việc cho nên còn hồi âm, điện thoại đến khu bộ đội của bọn họ ?”
“Chị Sương, em điện thoại của chỗ cả, nhưng mà tối hôm qua lúc em gọi đến thì bên ở đó treo máy.”