Cú quỳ khiến gương mặt nó nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
 
Cha  liếc  một cái, giọng đầy nịnh bợ: “Du Du , em trai từ nhỏ    lời con. Lát nữa con để ý nó một chút, đừng để nó phá rối tang lễ  con,  chứ?”
 
 khẽ mỉm : “Vâng, .”
 
Cha thở phào nhẹ nhõm, vội vã  cổng nghênh đón khách.
 
Ông bà ngoại và em trai  cuối cùng cũng  mặt tại tang lễ.
 
Ánh mắt ông bà dừng  nơi cỗ quan tài lạnh lẽo của ,  chậm rãi lắc đầu thở dài.
 
Tiếng thở dài   chỉ là nỗi đau của bậc cao niên tiễn biệt con cháu, mà còn là sự tiếc nuối cho cuộc đời   — một  phụ nữ tài sắc vẹn , chỉ tiếc là... yêu nhầm .
 
Họ nắm tay  thật chặt, cùng  bước đến chào hỏi các khách mời quyền thế, như một sự công khai thừa nhận  phận — cũng là cách ngầm tuyên bố  là  thừa kế chính thức của Tần thị.
 
Ánh    hướng về  bỗng trở nên sâu sắc và kính trọng hơn hẳn.
 
Ngay lúc đó, Tần Thiến Thiến — kẻ vẫn còn đang quỳ gối — đột nhiên loạng choạng, miệng bật  một tiếng kêu yếu ớt:
 
“A—!”
 
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nó.
 
Tần Thiến Thiến ngẩng đầu, gương mặt đầm đìa nước mắt, giọng run run:
 
“Ông bà ngoại, cháu xin … Cháu quỳ lâu quá nên  choáng… Cháu  cố ý  mất mặt…”
 
Một chiêu cao tay: gọi “ông bà ngoại”  bàn dân thiên hạ, chính thức hóa  phận mà chẳng cần ai xác nhận.
 
Em trai  lập tức sa sầm mặt.
 
Bốp!
 
Một cái tát như trời giáng giáng thẳng  má nó, khiến Tần Thiến Thiến chao đảo suýt ngã, mắt mũi tối sầm.
 
Em trai  nhếch mép mỉa mai: “Đây là con  thuê nào ? Hét hò  trò gì?”
 
Tần Thiến Thiến ôm má, giọng yếu ớt: “Chị  là chị của em…”
 
Lời  dứt,  thêm một cái tát nữa.
 
“   rõ. Lặp   nữa xem nào.”
 
Tần Thiến Thiến cố nhẫn nhịn: “Chị là chị của em…”
 
Bốp!
 
Lại một cái tát nảy lửa.
 
“Vẫn  rõ. Nói tiếp .”
 
Mãi đến lúc đó, cha  mới  hồn, lao đến can ngăn: “Tần Lâm Thâm! Con phát điên  hả? Đó là chị con!”
 
Em  khẽ ngoáy tai,  khẩy: “Cha lú  ? Mẹ chỉ sinh  hai  – con và chị, tự nhiên từ  mọc  thêm chị nữa?”
 
Gân xanh nổi  cổ cha : “Bố  là chị thì là chị, cấm hỗn!”
 
Em  phá lên ,  hét to:
 
“Mọi   xem, đây là con riêng của cha , tuổi còn lớn hơn !”
 
“Xấu xí như ,  nó chắc cũng  khá hơn. Cha đúng là  gu thẩm mỹ... đặc biệt thật!”
 
Lời lẽ cay nghiệt vang lên giữa đám tang,  chút kiêng dè.
 
Ông bà ngoại tuy nhíu mày, nhưng  ngăn cản — xem như ngầm đồng tình.
 
Ngày thường cha  vẫn dùng thắt lưng dạy dỗ thằng bé, nhưng nay,  ông bà ngoại  đây, ông   dám manh động.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-thien-vi-con-gai-rieng-toi-dao-san-huyet-cho-nha-co-ta/2.html.]
Khuôn mặt đỏ như gấc chín, cha nghiến răng ken két: “Tần Lâm Thâm, con   phản ? Còn coi bố là bố ?”
 
Em  nhún vai,  lạnh: “Cha   cái chuyện  hổ thế , còn đòi con coi cha là cha ?”
 
“Nếu   cha  viện, con sẽ đích  rút ống thở.”
 
“Còn trong tang lễ của cha, con sẽ mời nguyên một đoàn vũ nữ thoát y, tổ chức thật... rực rỡ.”
 
Một vài tiếng  bật  từ những   nén .
 
 , ai nấy đều    ngơ — bởi ai mà chẳng  thằng em  nổi tiếng bất trị từ nhỏ?
 
Cha  tức đến run rẩy.
 
Tần Thiến Thiến vội chen , cố gắng cứu vãn tình hình:
 
“Em trai , em  thể ghét chị, đánh chị cũng …     cha như ? Cha là   sinh  em mà!”
 
“Cha chỉ phạm một  mà đàn ông nào chẳng từng mắc…”
 
“Huống chi em là con, lấy tư cách gì mà lên tiếng trách cha? Nếu   cha,  gì  em ngày hôm nay?”
 
  nhạt — quả là kiểu logic “bỏ qua sự thật” đặc sản của Tần Thiến Thiến.
 
Cha  như vớ  cọc, lập tức lớn tiếng: “Con xem chị con ngoan ngoãn, hiểu chuyện ? Học hỏi chị ,   còn   lời!”
 
Em  nheo mắt: “Học  tiểu tam như  nó? Hay học cách đến đám tang  vợ chính thức mà diễn tuồng đạo đức giả?”
 
Cha giận đến mức mặt mũi tím bầm, chỉ  trừng mắt  : “Tần Cầm Du, con còn  mau dạy  em trai?!”
 
 khẽ thở dài, đưa khăn tay cho em: “Đừng hỗn nữa.”
 
Em   ngoan ngoãn, nhận lấy:
 
“Dạ, em  lời chị.”
 
Cha  suýt nghẹn mà ngã quỵ.
 
Ông bà ngoại cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Đủ , dừng tại đây thôi.”
 
Cha  lập tức thu  tức giận, lặng lẽ  sang một bên.
 
Khách khứa xung quanh vờ như   chuyện gì xảy .
 
Tần Thiến Thiến  đánh đến khiếp đảm,  dám hé một lời, lặng lẽ lùi  góc.
 
   — hôm nay nó  đạt  mục đích.
 
 thừa hiểu, loại  như Tần Thiến Thiến tuyệt đối  dễ dàng bỏ cuộc.
 
Quả nhiên, một lúc , nó bắt đầu kéo cha   dạo quanh biệt thự, trò chuyện  mật,  cố tình đưa ông đến  cửa phòng đàn — nơi   từng tập luyện mỗi sáng.
 
Căn phòng đó từ lâu   khóa , là ký ức duy nhất   gìn giữ nguyên vẹn.
 
Thế mà nó  tự nhiên vặn tay nắm cửa,  một chút do dự, như đang thử xem   thể xâm nhập  cuộc đời  khác đến mức nào.
 
Ánh mắt nó lóe lên tia thỏa mãn — hệt như một đứa trẻ  giành  món đồ chơi mới.
 
 khoanh tay  dựa khung cửa,  nó săm soi từng món đồ, ánh mắt như kẻ đang xem hàng sale.
 
 khẽ  lạnh trong lòng — đúng là    là ai.
 
 lên tiếng, nhàn nhã như gió:
 
“Cũng sắp đến giờ , bố nên  sân bay thôi.”
 
Cha  giật  như sực nhớ , vỗ vai Tần Thiến Thiến đầy cưng chiều:
 
“Thiến Thiến ngoan, bố  công tác một tuần. Con  quà gì?”