Tần Thiến Thiến mỉm  nhu mì: “Chỉ cần bố giữ gìn sức khỏe, với con như thế là món quà quý nhất .”
 
Chà, đúng là màn biểu diễn ‘phụ từ nữ hiếu’ đỉnh cao.
 
Trước khi rời , cha  còn  quên dặn dò:
 
“Cầm Du, nhớ chăm sóc em gái con cho .”
 
 mỉm : “Tất nhiên .”
 
Vừa tiễn cha  khỏi, Tần Thiến Thiến liền chui  phòng của  — còn khóa cửa .
 
 liếc em trai: “Biết nên  gì  chứ?”
 
Nó nhếch môi: “Cứ để em lo, chị.”
Vừa kết thúc cuộc họp online, tháo tai  xuống thì    thấy tiếng hét thất thanh vang lên.
 
Tay cầm tách cà phê,  thong thả bước ,   cầu thang  xuống .
 
Tần Thiến Thiến chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm,  đầy bọt xà phòng loang đỏ, tóc tai bết  — trông chẳng khác gì từ phim kinh dị bước .
 
“Có ma! Có ma trong phòng tắm!”
 
“Em đang tắm thì nước bỗng chuyển màu đỏ, sền sệt như máu…”
 
Người giúp việc hốt hoảng chạy  kiểm tra.
 
Hóa  là mấy quả đỏ mọc  núi lẫn  hệ thống đường ống, giờ thì  dọn sạch.
 
Tần Thiến Thiến ôm n.g.ự.c thở phào: “May quá,   ma thật…”
 
  nhấc chân lên  trượt ngã vì sàn trơn, ngã chổng vó đau điếng.
 
Đầu gối  sưng từ chiều giờ  thêm cú ngã, đau đến rơi nước mắt.
 
Nó nổi giận, chỉ tay mắng  giúp việc:
 
“Mấy   ăn kiểu gì ? Cái nhà  bẩn thỉu thế? Nuôi lũ vô tích sự!”
 
Thái độ  đổi 180 độ — khác hẳn vẻ nhu mì  mặt cha .
 
Người giúp việc thì thầm:
 
“Rõ ràng cô  tự  đổ, đổ thừa cho ai?”
 
“Gà  mặc áo gấm thì vẫn là gà thôi. Cái kiểu tiểu tam sinh con đúng là... chẳng  gì.”
 
Nghe , Tần Thiến Thiến tức điên, lao tới định đánh họ.
 
  xông tới thì... áo choàng tuột xuống.
 
“A—!”
 
“Đừng ! Đừng !”
 
Nó cuống quýt nhặt  áo, chạy thục mạng về phòng.
 
Sau lưng, đám  giúp việc  phá lên như trẩy hội.
Em trai  ngậm nhánh cỏ gà trong miệng,  toe toét như một đứa trẻ  nghịch ngợm xong trò gì đó đáng tự hào.
 
Nó chìa nhánh cỏ   mặt , mong  khen.
 
  đáp, chỉ đưa cho nó một tách cà phê rỗng, khẽ mỉm : “Lần  cũng  chút sáng tạo đấy.”
 
Nó hí hửng đón lấy, mặt vênh lên: “Mới là khởi đầu thôi, sáng mai mới thật sự thú vị.”
 
 liếc , hiếm khi thấy nó hào hứng đến .
 
Lòng cũng dấy lên một chút tò mò.
 
Sáng hôm ,  chạy bộ về,   thấy mấy  giúp việc  túm tụm, cố kìm  nhưng  giấu  ánh mắt hí hửng.
 
Bước  phòng khách, đập  mắt  là cảnh tượng  tưởng: Tần Thiến Thiến   đỏ ửng, sưng vù, mặt mày biến dạng như heo  đánh phù, miệng thì gào thét:
 
“Mau gọi bác sĩ!  sắp c.h.ế.t !”
 
Em trai  tay cầm máy ảnh, chụp lia lịa như săn ảnh minh tinh:
 
“Ối trời ơi, quái vật gì đây? Nhìn  điếng !”
 
“Uống nhầm nước nhiễm phóng xạ ? Đột biến gen mất ! Post lên mạng chắc triệu like!”
 
“Có lây  ? Cả nhà tránh xa ,  khéo nhiễm bệnh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-thien-vi-con-gai-rieng-toi-dao-san-huyet-cho-nha-co-ta/3.html.]
 
Mấy  giúp việc  sợ  buồn , vội vã tránh xa.
 
Em     rằng, lấy ngay chai xịt khử trùng phun thẳng   nó.
 
Tần Thiến Thiến nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
 
Nửa tiếng , bác sĩ  gọi đến.
 
Chẩn đoán: dị ứng. Uống thuốc và nghỉ ngơi là xong.
 
Tần Thiến Thiến lập tức gọi điện cho bố, giọng nghẹn ngào, kể lể như  hành hạ đến chết.
 
Bố  bên  chỉ còn  dỗ vài câu lấy lệ — xa xôi cách trở, chẳng giúp gì .
 
Buổi chiều, từ phòng nó  vọng  tiếng nhạc kinh dị lẫn tiếng trẻ con   lẫn lộn.
 
Nó gào toáng lên: “Có ma! Có em bé     bên giường !”
 
Người giúp việc   kiểm tra.
 
Chẳng thấy gì ngoài tấm ga trải giường ướt đẫm.
 
Mặt nó đỏ bừng vì  hổ.
 
Nó đòi đổi phòng.
 
Quản gia lạnh lùng từ chối thẳng thừng — ai bảo hôm  mắng chửi họ là lũ vô dụng?
 
Không còn lựa chọn, Tần Thiến Thiến đành ngậm ngùi trở về phòng .
 
Và gặp ngay món quà đặc biệt: một con rắn   từ  bò .
 
“A—!”
 
Tiếng hét vang khắp biệt thự, kéo dài như chuông cảnh báo cháy.
 
 chẳng ai quan tâm.
 
Không ngờ, hôm đó   mấy vị giám đốc đến gặp  bàn chuyện hợp tác.
 
Tần Thiến Thiến như vớ  cọc, lao đến,  chạy   lóc:
 
“Cứu  với! Tần Cầm Du  g.i.ế.c !”
 
Một trong  các giám đốc  nó với ánh mắt khó hiểu: “Đây là cô Thiến Thiến mà Tần tổng vẫn  khen ? Quả thật... bất ngờ.”
 
 khẽ mỉm .
 
Từ hôm nay, Tần Thiến Thiến chính thức  loại khỏi vòng xoay của tập đoàn.
 
Với bộ dạng điên loạn thế , đừng mơ mộng đến chuyện chia cổ phần.
 
Vài ngày ,  cố tình mời thêm vài vị khách m.á.u mặt đến nhà dùng .
 
Tin đồn “Tần Thiến Thiến  điên” bắt đầu lan khắp giới thượng lưu.
 
Không một gia đình nào  cho con cái  giao du với cô  nữa.
 
Hợp đồng ký xong, bố  về đến nhà.
 
Vừa bước , ông sững  khi thấy Tần Thiến Thiến mặt mày hốc hác, quầng mắt thâm sì, thần sắc thảm hại.
 
Nó ôm chầm lấy ông, nước mắt lã chã:
 
“Bố ơi, nếu bố  về, chắc con c.h.ế.t mất!”
 
Bố  tức tối:
 
“Lâm Thâm  gây chuyện đúng ? Lần  bố lột da nó!”
 
Tìm  thấy em trai , ông  sang trút giận lên :
 
“Cầm Du! Bố  dặn con chăm sóc em gái thế nào?”
 
 nhướng mày, điềm nhiên  dối:
 
“Em trai về nhà ông bà ngoại từ hôm bố  .”
 
“Con bận việc công ty,  thể lúc nào cũng kè kè bên nó.”
 
“Chưa kể, con gái bố suýt nữa thì phá hỏng vài hợp đồng lớn. Danh tiếng nhà  suýt tan tành vì trò của cô .”