Thế là cô dù   cũng  trả.
 
Sáng hôm đó,  về quê,  đòi nợ chú Hai.
 
Bà   với , sợ ảnh hưởng đến việc học, nên lén mua vé sớm nhất để  một .
 
 nhà chú Hai  dễ ăn,  lo nên vẫn  theo.
 
Vừa đến cửa,    thấy tiếng cãi vã dữ dội bên trong.
 
“Vương Lệ,   là  cả sai cô tới ? Muốn đòi  cái nhà  ? Đừng mơ! Cái nhà  là ba   để  cho !”
 
“ cũng chẳng  tiền trả cô ! Năm vạn tệ, cô  g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà  chắc?”
 
Thím Hai thì gào :
 
“ lấy   năm vạn tệ chứ? Hay cô g.i.ế.c  luôn cho xong!”
 
Cả nhà hỗn loạn.
 
Chú Hai  thủ thế đối đầu với  .
 
Thím Hai  bệt đất gào , trẻ con thì la hét inh ỏi.
 
 cứ nghĩ  sẽ nhượng bộ,  đòi nữa.
 
Bà  lép vế rõ ràng,  đang định xông  giúp bà.
 
Không ngờ,   lúc nào cũng mềm mỏng của  cầm lấy rìu chẻ củi, kê thẳng lên đầu chú Hai.
 
“Cái nhà rách nát của các   chẳng thèm. Ngày xưa ông cụ bà cụ mất, Trình Kiến Thiết là  cả, cảm thấy  trách nhiệm lo cho  em nên mới để  cái nhà cho chú.    liên quan.”
 
“Chú nợ nhà  mười vạn, giờ  trả  cho  năm vạn.”
 
“Năm vạn , trả  ?”
 
Rầm!
 
Mẹ đập vỡ tấm kính bên cạnh.
 
“Nếu  trả, chú sẽ giống cái kính  đấy.”
 
Bà xuống tay  mạnh,  cổ chú Hai thậm chí rỉ máu.
 
Có lẽ bộ dạng đáng sợ của  khiến thím Hai hoảng sợ thật sự, sợ   liều.
 
Với họ,  dám ly hôn cũng dám   chuyện điên rồ.
 
Thím run rẩy lôi từ đáy tủ  một thẻ ngân hàng:
 
“Trong thẻ  năm vạn tệ, là  bộ tiền nhà … cô cầm , tha cho chú Hai, cả nhà  còn trông  ảnh  mà sống!”
 
Mẹ lạnh giọng: “  cần thẻ. Chuyển khoản ngay.”
 
Thím  run rẩy lôi điện thoại , chuyển khoản tại chỗ.
 
Tiền  đến,  thả rìu xuống, chẳng buồn để ý đến chú Hai  ngất lịm,   lưng bước .
 
Nhìn thấy   ở cửa,  giật .
 
   gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y , tay bà vẫn còn đang run rẩy.
 
 , tất cả những gì  , là vì  hai  con sống  hơn.
 
Nếu là bố, chắc  “lên cơn nghĩa hiệp”,  nhét thêm cho chú Hai mấy vạn nữa.
 
8
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bo-toi-hao-phong-voi-nguoi-ngoai-ket-xin-voi-vo-con/4.html.]
Sau khi kết thúc một tháng chờ ly hôn,   vẫn kiên quyết đòi ly dị, bố  lay chuyển  nên đành đồng ý.
 
Hai  thỏa thuận bán căn nhà cũ duy nhất, bán  một triệu tệ, mỗi  chia năm trăm nghìn.
 
Mẹ  cầm tiền, vay thêm để mua một căn hộ hai phòng một phòng khách tại một khu chung cư mới mở, và  tên .
 
Mẹ  bà   vì chuyện ly hôn mà khiến   sống kiếp “di cư”, nay đây mai đó.
 
Khoản mười vạn tệ cô vay   cũng   trả .
 
Mẹ  chỉ mua tủ lạnh mới, mà còn sắm thêm máy rửa bát, robot hút bụi, và nhiều thiết  khác.
 
Chất lượng cuộc sống của hai  con tăng lên một cấp độ   khác.
 
Mẹ  cũng càng ngày càng chăm chỉ hơn. Có dự án nào ở công ty, dù là  công tác đến những quốc gia xa xôi hẻo lánh, bà cũng đều xung phong.
 
Sếp đánh giá  cao tinh thần  việc của  và bắt đầu trọng dụng bà.
 
Chỉ trong  đầy nửa năm,    thăng chức  tổ trưởng bộ phận kinh doanh.
 
Còn  thì cũng   một  chuyện về bố.
 
Số tiền năm trăm nghìn tệ ông cầm, chẳng giữ  bao lâu.
 
Tiền bán nhà  đến tay, thì   họ hàng và bạn bè  quen chia   thịt sạch.
 
Cô  chồng cô sắp  thăng chức, cần chi tiền để “mở đường quan hệ”,  mở miệng  mượn hơn hai mươi vạn.
 
Bố   xong,  chần chừ chuyển khoản ngay.
 
Ông : “Thăng chức là chuyện lớn,  ủng hộ hết !”
 
Chú Hai  bảo mùa thu sắp đến, cần mua máy gặt lúa, nhà thiếu tiền.
 
Bố thương chú ngày ngày dầm mưa dãi nắng  ruộng, liền vung tay mua ngay máy gặt ba vạn tệ, tặng luôn.
 
Lại    đến đòi hết tiền nhà chú Hai, ông cảm thấy  là  cả,  trách nhiệm giúp em trai, bèn đưa thêm ba vạn tệ nữa.
 
À ,   “cho vay” — vì đó là tự nguyện cho tặng.
 
Một đồng nghiệp của bố nợ ngân hàng  nhiều, sắp  liệt  danh sách “con nợ ”, cũng mượn từ bố mười vạn.
 
Rồi    khó khăn mượn ít, bạn cũ   việc gấp mượn ít.
 
Cuối cùng, bố  chỉ còn  đúng hai vạn tệ.
 
Tại     rõ như ?
 
9
 
Vì  khi ly hôn,  đầu tiên bố đến tìm , câu đầu tiên ông  là: mượn tiền.
 
“Vương Lệ,   em đang  tiền. Em còn nhớ Lưu Cường – bạn  của  ? Con gái    ung thư máu, đang  chờ tiền cứu mạng trong bệnh viện. Anh chỉ còn đúng hai vạn tệ,  chuyển hết . Giờ  mượn em một chút, yên tâm,  nhất định sẽ trả!”
 
Mẹ hỏi: “Anh  mượn bao nhiêu?”
 
Bố cúi đầu: “Em  bao nhiêu,  mượn bấy nhiêu.”
 
Mẹ  hỏi: “Vậy  tiền  tính là  mượn,  Lưu Cường mượn?”
 
Bố ngẩn ,   trả lời .
 
Mẹ giận đến  thể hiểu nổi:
 
“Anh  điên  đúng ?”
 
“Không  đến chuyện Lưu Cường  trả  ,  và   ít nhất hơn mười năm  liên lạc,  mở miệng là mượn tiền. Anh   dùng đầu mà suy nghĩ ? Tiền  mượn   đòi   ? Anh tưởng  là Quan Âm Bồ Tát đầu thai, chuyện nhà ai cũng  nhúng tay  chắc?”