12
 
Có lẽ vì  im lặng quá lâu, sắc mặt Giang Thu Bạch cuối cùng cũng trở nên bối rối, đôi mắt  tràn đầy đau khổ.
 
“Nàng  rõ  yêu nàng.   mang họ Giang,   chịu trách nhiệm với tộc họ của .”
 
“Đào Đào,  hứa, đời  chỉ   nàng. Sẽ  đụng  ai khác. Ngoài danh phận ,  thứ khác  đều cho nàng.”
 
Đột nhiên,   thể kiềm chế cơn buồn nôn.
 
Mọi thứ đều  thể cho  ?
 
Giang Thu Bạch,  thật sự  hiểu  phận “” là gì ?
 
Lâm – Giang hai gia tộc,     bao nhiêu ví dụ để  rõ cho   .
 
Thiếp thất, là những linh hồn  giam cầm trong mảnh sân vuông vức như miếng đậu phụ, suốt đời chỉ  thể loanh quanh nơi hậu viện.
 
Họ   xã giao,   phép  ngoài, thậm chí đến con cái cũng  thể xem thường họ.
 
Lâm phu nhân xưa nay  hề ngược đãi  thất, thế nhưng bà vẫn từng  với , những  đó đều là kẻ đáng thương.
 
Có  phận như ,  còn  thể cho  cái gì?
 
Sơn hà, hồ hải, cùng   bên ,  chẳng thể cho  nổi điều gì trong  đó.
 
13
 
Nếu   khi  đến  chỉ là tuyệt thực, thì  khi  đến,  dày  bắt đầu từ chối  thứ,  còn tiêu hóa nổi gì nữa.
 
Dù   cố ép  ăn,  cũng sẽ nôn  hết.
 
Hắn  từng thử ôm  dịu dàng, khẽ thì thầm bên tai:
 
“Đào Đào, nàng còn nhớ cái cây trong sân  ? Năm nàng năm tuổi, chúng   cùng  trồng nó. Nàng , đợi nàng gả cho , nó sẽ kết trái. Sau ,  sẽ chuyển nó sang sân nàng ở,  ?”
 
Sao   thể quên ?
 
Lúc năm tuổi  thậm chí còn chẳng hiểu cưới gả là gì,  mà khi chơi trò gia đình,  nghiễm nhiên nghĩ  là tân nương của .
 
Khi  đó là mong ước lớn nhất đời .
 
Trong cuộc sống tự do mà  từng khao khát, Giang Thu Bạch là   thể thiếu.
 
Giang Thu Bạch từng hiểu , tôn trọng , là   thể thiếu.
 
Còn   mắt …  nghĩ,  lẽ  chẳng quen  .
 
Mềm mỏng   tác dụng, Giang Thu Bạch bắt đầu cứng rắn.
 
Hắn ám chỉ hỏi ,   tìm một nơi an dưỡng tuổi già thật  cho nhũ mẫu .
 
Thì … đây mới là Giang Thu Bạch thật sự, trọn vẹn.
 
Ta cắn mạnh  vai , nghiến răng nghiến lợi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-dinh-xua-cu/4.html.]
 
“Ngươi cứ thử . Ngày nhũ mẫu rời khỏi viện , liệu còn  thể thấy  còn sống  .”
O Mai d.a.o Muoi
Chúng , như hai con sói  thương đang cắn xé lẫn .
 
14
 
Ta thật sự  ngờ, cuối cùng  là Lâm Thư đến cầu xin .
 
Chúng  từ nhỏ lớn lên cùng , , nàng, và Cầm Thư ba , tình cảm còn  thiết hơn cả tỷ  ruột.
 
Nàng xưa nay luôn trầm lặng, kín đáo, là    giữ chừng mực.
 
Vậy mà hôm đó, nàng hốt hoảng xông , thậm chí  kịp  một câu nào,  quỳ sụp xuống  mặt .
 
Nàng : “Ta cầu xin ngươi.”
 
Lâm Thư vì  nàng yêu mà đến.
 
Cũng giống như  và Giang Thu Bạch  còn xứng đôi nữa, nàng và  nàng yêu cũng  còn xứng đôi.
 
Nàng lớn lên trong Lâm phủ cùng ,  thấy  gì, nàng cũng thấy  đó. 
 
Vào ngày  phận   vạch trần, nàng  buông bỏ hết thảy những ảo tưởng, tất cả chỉ vì sự an  của  .
 
 Giang Thu Bạch  nhẫn tâm, để uy h.i.ế.p ,   tìm điểm yếu của tất cả những   quan tâm.
 
Rồi   tìm  nam nhân đó,  nam nhân đó biến mất.
 
Lâm Thư : “Ta   cầu xin ngươi,  đời  còn ai hiểu cảm giác của  hơn chúng  chứ? … xin , xin ,   thể trơ mắt    c.h.ế.t ,   thể.”
 
Trên đời   hai , chỉ cần mở lời thì  vĩnh viễn  thể từ chối.
 
Một là Lâm phu nhân.
 
Một là Lâm Thư.
 
15
 
Con đường từ viện Phong Lâm đến chính viện  dài,     bao nhiêu lời bàn  tán  thì  đến nơi.
 
Trong sân ngoài  của Lâm Thư còn  mấy nhũ mẫu   nhận . 
 
Chắc là do Giang phu nhân cử đến để dạy bảo Lâm Thư, đều là những chiêu trò cũ rích nơi nội viện mà thôi.
 
Ta cung kính dâng  cho Lâm Thư, hành lễ đầy đủ. 
 
Những nhũ mẫu đó thấy  cũng rút lui khỏi phòng, chắc là  báo tin .
 
Thật  cũng chẳng  gì ghê gớm cả,   Lâm Thư cũng từng hành lễ với   nhiều , trong đời ,   hành lễ mà  thấy nhẹ lòng nhất chính là nàng .
 
Đuổi hết  bên cạnh, chúng  chỉ giữ  Cầm Thư, ba   xuống, vẫn như ngày xưa.
 
Cầm Thư là do Giang Thu Bạch đưa đến,  lẽ là chuyện duy nhất mấy năm nay khiến  thấy  chút cảm kích .