Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi một cái, theo Tống Thời Thanh, thấy đến hiệu sách trả chiếc ô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa lúc nãy… Anh thương chứ?”
“ .” Tống Thời Thanh lắc đầu mà giải thích: “Chú Thẩm là chiến hữu của cha .”
Cố Diệp Phi
“Còn mấy lúc nãy mà đ.ấ.m cho một trận đều là những bạn học cấp ba của , nhà của khám xét, bọn họ cũng phần ở trong đó, đập phá hết cả nhà của , những thứ mà cha để cho cũng chịu buông tha. Vừa lúc nãy tay đánh tên Hầu Tương Bình, lúc đó còn nhổ hết cả răng của ông nội , ông nội bệnh huyết áp cao, lúc đó chọc giận tới mức sắp ngất xỉu luôn.”
Nói xong liền một cái, nấm chặt lấy nắm đ.ấ.m tay : “ đánh bọn chúng một trận từ sớm .”
Lúc mà nhà họ Tống xảy chuyện, Tống Thời Thanh chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, là một trai mang theo hoài bão lớn lao, trở thành một lính, trở thành một hùng chiến đấu, tất cả việc ý nghĩa.
Những tên lính cách mạng đó chỉ là đập phá nhà của , còn phá tan hoài bão của , nhưng chỉ thể trơ mắt mà ở đó, thể gì cả.
Anh cũng xem như là may mắn , khi mà trong nhà khám xét, nhanh liền đưa xuống phía , bởi vì là cao to, cũng h.i.ế.p đáp gì cả. Cũng trong lúc đó, những khác ở trong trường học, là đánh hội đồng ở trong nhà vệ sinh, nào thích ăn bánh bao thì sẽ nhét cho đầy một họng bánh bao, những ai mà thích uống sữa đậu nành, bắt ép uống một họng sữa đậu nành.
Đây là một thời đại hết sức là điên cuồng.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-139.html.]
Khương Tuệ Tuệ trải qua những sự việc như trong thời đại , lúc đầu cũng chỉ là qua đoạn giới thiệu từ của nam chính mà thôi, nhưng mà ngay lúc đây, cô đang ở kế bên của Tống Thời Thanh, thể cảm nhận một cách rõ mồm một cái cảm giác đau thương lạnh giá phát từ sâu tận trong đáy lòng của .
Cô cảm thấy là khó chịu, vươn tay nắm lấy tay của Tống Thời Thanh, một cái: “Không cả, thứ sẽ lên mà thôi.”
Bàn tay mềm mại, cứ như là xương , tiếp xúc với đôi tay chai sạn của đàn ông, khiến ở cạnh cũng cảm thấy ấm lòng hơn nhiều.
Tống Thời Thanh sang cô, cô cũng đáp bằng một nụ rạng rỡ với , là ngoan hiền và ngọt ngào, hiếm lắm mới thấy khuôn mặt cao ngạo quyến rũ lộ nét thanh khiết đơn thuần .
thật là một tên ngốc mà, gì cũng đều tin cả.
Cũng may mặt cô ngay lúc đây là , một đơn thuần như cô đây, với một tính cách khác gì cũng tin, nếu như mà gặp bọn , tùy tiện nhăng cuội, lừa gạt cô chỉ với vài ba câu , chẳng là cô gạt đến mức sắp cuồng như chong chóng .
Tống Thời Thanh rụt tay , cô, với giọng điệu hết sức là nghiêm túc và trịnh trọng: “Sau cô tiếp xúc với những khác, cần tự nhắc nhở lưu ý bản , cô quá đơn thuần , sẽ dễ những kẻ lừa gạt.”
Khương Tuệ Tuệ chút hoài nghi, hả? Sao cô đơn thuần cơ chứ?
Tống Thời Thanh thấy cô hiểu, chỉ cảm thấy khuôn mặt của cô, chỉ còn thiếu mỗi việc ghi câu “Mọi cũng sắp tới lừa gạt ” , kiên nhẫn mà giải thích: “Sau , bất luận là cô gặp đàn ông nào, với cô rằng bản gặp những chuyện gì, cô cũng nên dễ dàng mà theo. Đơn thuần là một việc , nhưng mà sẽ lợi dụng sự đơn thuần của cô, mưu đồ bất chính với cô.”