Đây, cháu mua báo của các kỳ và kỳ mới nhất , đủ để ông xem một thời gian luôn đấy."
Khi mà ông Tống thấy báo, bèn gì cả, thành thật mà trở về phòng, lấy cái mắt kính dành cho già từ gối của , dùng khăn lau qua thật sạch, đeo mắt kính lên mà báo.
Tống Thời Thanh tiếp nhận công việc từ tay của ông nội , đang ở đó mà xếp cho gọn đống củi khô.
Sức lực của là mạnh mẽ, cần tới loại d.a.o chặt củi, chỉ cần dùng hai tay bẻ một cái, củi khô đứt đôi . Đem củi khô đó bó thành một bó, sắp xếp cho ngay ngắn một chỗ, như khi mà bà Tống cần dùng đến củi để nấu thì sẽ thuận tiện hơn nhiều .
Sau khi mà thành xong công việc, lấy bịch kẹo râu rồng mà Khương Tuệ Tuệ đưa cho, trong nhà bếp, đưa cho bà Tống: “Bà nội, đây là kẹo râu rồng do Khương Tuệ Tuệ mua cho bà và ông nội đấy.”
Bà Tống đang cầm tay cái thìa thì bỗng nhiên dừng tay , gói kẹo, trong lòng là vui, nhưng cũng chút ngại ngùng, vui là bởi vì trong lòng đứa bé Khương Tuệ Tuệ còn nhớ đến bà , ngại ngùng là bởi vì nên mua gì để đáp lễ cho với .
“Cháu bà cám ơn Tuệ Tuệ nhé, đó thì giúp bà nội nghĩ xem, chúng nên tặng thứ gì cho Tuệ Tuệ đây?” Bà Tống .
Bà là một giáo dục bài bản, thể chỉ mỗi việc nhận lấy, nhưng mà cũng thể cứ nhận mà để cho Tống Thời Thanh về tay . Bà với Khương Tuệ Tuệ tuy là mới quen chẳng bao lâu, nhưng hai họ khi chuyện là tâm đầu ý hợp, sâu tận trong đáy lòng bà thì là thích đứa cháu gái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-150.html.]
Tuệ Tuệ lòng nhớ đến bà mà mua đồ cho bà , đây chính là tấm lòng của Tuệ Tuệ, nếu như mà bà trả chịu nhận, ngược chút nào.
Tống Thời Thanh nhớ vẻ mặt hết sức ngạc nhiên và vui mừng của cô khi mà đưa cô ăn quả mâm xôi, trong lòng suy nghĩ thứ để tặng cho cô là gì .
Chẳng qua là chút cảm thấy khá là khó hiểu, Khương Tuệ Tuệ vốn dĩ là sinh ở Nguyệt Phượng Loan, tại mà là giống như những từ thành phố , còn giống hơn cả đây, một đưa từ thành phố xuống nơi chứ?
Cố Diệp Phi
mà ngóng rằng Khương Tuệ Tuệ sinh non, suýt chút nữa là nuôi nổi nữa , cho nên nhà họ Khương cưng chiều cô từ khi còn nhỏ, càng bao giờ để cô lên núi việc cả, chắc lẽ là bởi vì như mà cô là kiêu căng.
“Vâng, cháu là nên thế nào .” Tống Thời Thanh .
Bà Tống gật gật đầu, bắt đầu đuổi khéo : “Vậy thì , thì cháu cứ việc của , bà nội nấu nướng đây.”
Sau khi mà Tống Thời Thanh bước khỏi nhà bếp, trở về phòng , giường, hồi tưởng tất cả những việc xảy trong ngày hôm nay, nhớ khuôn mặt khi mà Khương Tuệ Tuệ ngủ bả vai của , khi mà cô những thứ mà trải qua, nắm chặt lấy tay , với một câu: “Rồi thứ sẽ trôi qua thôi.”
Không từ khi nào, cô gái thanh tú kiêu kì trở thành tia sáng soi rọi góc khuất âm u đen tối trong tim .
Cứ như là hạ hết quyết tâm , đến bên chiếc bàn học cũ kỹ, chật hẹp, lớp sơn cũng bong tróc hết cả , mở ngăn kéo , lấy từ bên trong một xấp giấy thư.