Xương sườn khác với những loại xương ống khác, loại xương ống nếu như mà chiên đến độ như , tiếp tục dùng sức hút một cái thật là mạnh, phần tủy bên trong xương đều sẽ lấy hết bộ, đây cũng chính là điều mà Khương Tuệ Tuệ thấy hối hận nhất, trong nhà vốn xương ống, chỉ thể dùng loại xương sườn để nấu mà thôi.
Lại đến Lưu Ái Đệ, cầm miếng xương tay cũng nửa ngày trời mà vẫn nỡ buông xuống, chỉ hận là thể nào nuốt luôn cả miếng xương mà thôi.
Khương Vệ Quân thấy vợ với bộ dạng như , cũng nên lời nào .
Nghĩ đến việc mà khi Lưu Ái Đệ gả nhà họ Khương của bọn họ, tuy rằng là ngày nào cũng ăn thịt, nhưng nếu so với bên nhà ngoại của cô thì hơn nhiều .
Bên nhà ngoại của cô trọng nam khinh nữ, xem cô tanhư là con cái trong gia đình, cô bảo, nếu như mà trong nhà xào món thịt, đều cố tình lấy cớ đuổi cô ngoài, cha và em trai của cô lén ăn hết.
Còn nhà của bọn họ, chỉ trừ mỗi việc là dành trứng gà cho em gái và Nữu Nữu ăn, mỗi một tuần đều thể ăn một bữa thịt thà, đều là cả gia đình cùng ăn cả.
Thực sự là cô cần thiết bộ dạng như thịt ăn như mà.
Chưa kể đến việc, ngày hôm đó, khi mà đứa em gái mua thịt trở về, cô còn kéo nhỏ giọng : “Em với chuyện , ngày hôm nay, may là em cùng em gái mua thịt đấy, , lúc đó, em bảo mua một cân xương sườn. Lúc đó, em đều cảm thấy hết sức là kinh ngạc, xương sườn !? Có bao nhiêu thịt cơ chứ? Có thể so với miếng thịt mỡ của em ?”
Kết quả bây giờ thì chứ hả? Ai là ăn một cách ngon lành như hả? Ai là ngay cả cục xương cũng nỡ buông khỏi tay chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-157.html.]
Khương Vệ Quân ho khan một tiếng: “Nhìn em mà xem, đúng thật chẳng cả, em gái nấu ăn mà ngon đến thế nào chăng nữa thì cũng cần đến mức như mà…”
“Chà…. Ngon…. Ngon miệng quá.”
Còn đợi xong nữa thì liền Lưu Ái Đệ nhét một miếng sườn xào chua ngọt bên trong miệng , nếm thấy hương vị của nước sốt, choáng ngợp hết cả , khi mà cắn một miếng, chỉ còn hai từ “Ngon miệng”, bèn tiếp tục ăn sườn ngừng.
Hai miếng xương bò thể để ăn một lúc lâu, khẩu phần ăn mà Khương Tuệ Tuệ cho cả nhà là đủ cho cả nhà thể ăn một bữa no nê.
khương Tuệ Tuệ chậm rãi ăn một miếng sườn xào chua ngọt, suy nghĩ về việc hôm nay chỉ vì tiết kiệm đường, dẫn đến món ăn đủ ngọt, vị chua lấn át hết vị ngọt , thành công như cô , một chút ít ý.
mà ở thời đại như mà thể ăn no thì tạ ơn trời đất lắm , thức ăn ở trong các nhà hàng quốc doanh cũng như ở những thời đại đó, khẩu vị của vẫn là nhờ khi mà Khương Tuệ Tuệ đến, mới dần phát triển một cách thịnh vượng như , mà rằng vị chua lấn át vị ngọt cũng bằng việc vị ngọt lấn át vị chua cơ chứ, mà Khương Tuệ Tuệ đang nghĩ gì trong lòng đây?
Bọn họ chỉ rằng, ngon, thật sự là ngon!
Nữu Nữu húp hết phần mì, từ sớm thì nhịn , ngón tay nhỏ nhắn cầm lấy miếng sườn chua ngọt mà Lý Tú Cầm đưa cho cô bé, đầu tiên là dùng chiếc lưỡi bé nhỏ của l.i.ế.m mút qua, đôi mắt bèn sáng rực hết cả lên.
Cố Diệp Phi
Tiếp đến là dùng hai tay cầm chặt lấy hai đầu của miếng sườn, chiếc miệng nhỏ chúm chím chúm chím mà gặm cắn.