Những nữ thanh niên học trong binh đoàn đều đúng như lời Khương Tuệ Tuệ , bọn họ lương cao và sẵn sàng tiêu tiền, thấy bộ quần áo Tạ Phương Hoa đang mặc trông nên cần hỏi giá mà may quần áo luôn.
Bọn họ còn gần đây đang bận rộn thu hoạch lúa mì nên thể đưa nhiều tiền hơn một chút để Tạ Phương Hoa chuẩn nguyên liệu.
Những thể đến binh đoàn chung đều là điều kiện , ngoài tiền lương bọn họ còn tiền và đồ vật do gia đình gửi đến để trợ cấp, cho nên cũng để ý đến một ít tiền mua quần áo.
Lúc đầu trò chuyện vui vẻ, Tạ Phương Hoa nghĩ nhất định sẽ nhiều đơn hàng, kết quả...
Tạ Phương Hoa đàn ông mặc quân phục cùng bàn, sợ hãi nuốt nước miếng, siết chặt hai bàn tay , bất lực đặt chỗ nào.
Tim cô đập thình thịch, cân nhắc xem vị sĩ quan sẽ dạy bảo cô như thế nào.
Người đàn ông 30 tuổi, trông phong độ nhưng da ngăm đen. Lúc , đang chằm chằm Tạ Phương Hoa, như khiến cô sởn cả tóc gáy.
Cô chủ động nhận : “Sĩ quan, , sai …”
Cô thể với những thanh niên trí thức đó về việc tự may quần áo , nhưng gặp tình huống như thế thì xin bao giờ là sai.
Người đàn ông thấy cô thái độ nhận , khi cảnh của cô thì cũng khó mà : “Được , cô thì việc gì, như nữa.”
Tạ Phương Hoa ngờ đàn ông qua thì dọa nhưng dễ chuyện như , cô còn đang nghĩ bản thật xui xỏe, ngờ để cô dễ dàng như . Cô ngước mắt lên đàn ông mặt, bắt gặp ánh mắt của ngượng ngùng hổ .
Vội vàng lời cảm ơn: “Cám ơn sĩ quan!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-460.html.]
Người đàn ông sửa cho cô : “Đừng gọi là sĩ quan, là đại đội trưởng của đại đội bảy, họ Kỳ, cô gọi là đội trưởng Kỳ là . "
"Vâng, đội trưởng Kỳ." Lúc Tạ Phương Hoa Kỳ Huy Hoàng là trung đội trưởng đại đội trưởng nên cô chỉ thể gọi một tiếng ‘sĩ quan’, nhưng bây giờ thì , cô nhanh chóng gọi một tiếng 'đội trưởng Kỳ'. Cô cúi đầu, thẳng , cả khẽ run.
Vừa đây là một công dân .
Thấy cô như , Kỳ Huy Hoàng nhịn mà buồn lắc đầu, : "Tiểu đồng chí , cô sợ hãi như ? Không lẽ trong mắt cô là hổ ăn thịt ?"
Cố Diệp Phi
“Không , thưa đại đội trưởng… nghĩ là như ...” Tạ Phương Phi sợ hãi, vội vàng lắc đầu giải thích.
Càng giải thích thì càng tệ hơn.
“Được , cần giải thích nữa, xuống uống ly nước .” Nói xong, Kỳ Huy Hoàng rót cho Tạ Phương Hoa một ly nước, hiệu bảo cô xuống.
Tạ Phương Hoa chút sững sờ, nhưng thấy vẻ mặt của Kỳ Huy Hoàng giống như giả tạo, cô sững sờ xuống đối diện với Kỳ Huy Hoàng.
Sau khi uống một ngụm nước, trái tim vốn đang đánh chiêng trống của cô cuối cùng cũng định hơn nhiều.
Cô nhịn mà lén quan sát đội trưởng Kỳ, thật đây là đầu tiên cô đối mặt với một như đội trưởng Kỳ. Trước đây cô sợ những , chỉ cần bọn họ một câu thôi cũng đủ để khiến gia đình cô mất hết tất cả .
Cha cô năm đó cũng , cũng vì một câu từ cấp mà trở thành một phần tử , thành kẻ phản loạn...
"Cô cần sợ như , sẽ ăn thịt cô ."Kỳ Huy Hoàng thấy Tạ Phương Hoa lén lút , nhịn mà : "Vừa cô cô đến đây với bạn, khi cô gặp bạn, thể với cô một chút, hôm nay ở chỗ chúng một buổi biểu diễn văn nghệ, đến buổi tối còn chiếu phim điện ảnh, nếu cảm thấy hứng thú thì thể xem xong văn nghệ và phim hãy trở về.”