Khương Tuệ Tuệ chậm rãi mở miệng, giữa gian trống trải, cô mới cất lên một câu, sân khấu liền vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Đặc biệt là Thẩm Kiêu Dương, cổ động nhiệt tình nhất, lên từ chỗ của : “Hay, , hát quá!”
Ngồi đằng là một loạt các vị lãnh đạo, các liên đoàn trưởng, chỉ đạo viên, trung đội trưởng, còn đoàn trưởng của binh đoàn nghệ thuật nữa.
Đội trưởng đội ba đầu Thẩm Kiêu Dương, : “Lão Kỳ, đó là Thẩm Kiêu Dương ?”
Kỳ Huy Hoàng trầm mặc, mặc dù đều vỗ tay, nhưng cố tình như Thẩm Kiêu Dương là khác biệt, còn lên, một chân đạp lên ghế, cứ thế mà vỗ tay, thật là , .
Anh : “ , thằng nhóc cứng đầu, thật sự là khó quản!”
“So với lão Thẩm năm đó đúng là hề thua kém.” Đội trưởng đội ba .
Nói đến cha của Thẩm Kiêu Dương, Kỳ Huy Hoàng cũng mỉm , lắc đầu : “So với lão Thẩm thì thằng nhóc khó bảo hơn nhiều.”
“Trò giỏi hơn thầy , hơn nữa chúng cũng là bậc cha chú, thật sự đừng nên so đo với mấy đứa nhóc đó.” Đội trưởng đội ba .
Kỳ Huy Hoàng nhíu mày, tán thành với lời đó: “Sao thể so đo , gì biểu thị là bậc cha chú, so với lão Thẩm thì nhỏ hơn khá nhiều, lúc còn là bộ đội, còn gọi ông một tiếng ‘’, con của ông năm nay 21 tuổi, nhỏ hơn mười một tuổi, thể kêu là chú? Cái thì nhận nổi.”
Đội trưởng đội năm bật : “Vậy kêu cha là , lẽ kêu là ? Như thế là hỗn láo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-470.html.]
“Cậu đúng, là hỗn láo, nhưng tình nguyện như thế, cũng thằng nhóc đó gọi là chú.” Kỳ Huy Hoàng .
Đội trưởng đội ba : “Nếu thật sự sốt ruột thì nhanh chóng tìm vợ cho , sinh con, chứ đừng để đến lúc lão Thẩm lên chức ông nội, cháu nội thể mua nước tương mà còn tìm vợ.”
“Thôi nào, tới lui tới chuyện , chuyện với các nữa.”
Đội trưởng đội ba và đội trưởng đội năm đều là vợ, trong đó chỉ Kỳ Huy Hoàng là vợ, bọn họ thường xuyên lấy việc giỡn.
“Không thì , đoàn trưởng Chu, đang hát sân khấu là ai ? Lúc nãy dẫn chương trình giới thiệu là Diệp Mạn Đình đúng ?”
Đội trưởng đội năm hỏi: “Trước cũng Diệp Mạn Đình hát, cảm giác giống như bây giờ thì ?”
Cố Diệp Phi
“Cậu kỹ xem, chỉ hát giống, mà lớn lên cũng khác.” Đoàn trưởng Chu chỉ chỉ Khương Tuệ Tuệ đang hát sân khấu: “Nói thật, riêng gì cô là ai, cũng cô là ai.”
“Còn thể chuyện ? Cậu là đoàn trưởng của binh đoàn nghệ thuật mà cũng đang hát là ai ?” Mấy vị đội trưởng cảm thấy khiếp sợ.
“Cô nữ lính văn nghệ ở binh đoàn nghệ thuật của chúng , đến nỗi tại cô lên sân khấu hát, cũng rõ lắm, để lát nữa hỏi một chút mới .” Đoàn trưởng Chu : “ mà……”
Ánh mắt ông dừng Khương Tuệ Tuệ, đơn ca còn thêm vũ đạo, xem như là ca múa cùng , tuy nhiên là phần vũ đạo ít, ngoại trừ một đoạn giữa chỉ múa , những đoạn khác gì quá khó khăn.
Mà đúng giờ phút , chỉ múa riêng chứ hát. Tiếng hát nhạc đệm bổ trợ . Vũ đạo thiên về cổ điển, đúng lúc Khương Tuệ Tuệ xuất từ múa cổ điển, hình cô mềm mại uyển chuyển, mỗi động tác nhảy múa đều hồn.
Thật sự thì lúc cô lên sân khấu, cô cũng chỉ Tiểu Mai múa qua một mà thôi. Lúc Tiểu Mai còn nếu cô thật sự nhớ thì thể bỏ đoạn múa riêng , đổi thành diễn cảm là .