Tống Thời Thanh yên tâm để Khương Tuệ Tuệ về như , một là để đưa các cô về, còn hai là giống như Thẩm Kiêu Dương , nhất là tối nay ở binh đoàn, đợi đến sáng mai về, như cũng tương đối an hơn, cũng thể yên tâm hơn.
Nếu để Tống Thời Thanh đưa các cô trở về, giả thiết đường trở về, Tống Thời Thanh đưa hai các cô về nhà, ước chừng cũng tốn một tiếng rưỡi. Sau khi về đại đội, còn đem gửi xe đạp của các cô cho đại đội trưởng, bởi vì nếu để Tống Thời Thanh chạy xe đạp về binh đoàn, thì đó là chuyện thể, binh đoàn bận rộn như , khi nào Tống Thời Thanh trở về còn .
Vậy tính cả thời gian và về binh đoàn, tốn đến ba tiếng đồng hồ, tính cả thời gian qua nữa là bốn tiếng rưỡi.
Như đến lúc trở binh đoàn là nửa đêm, ngày mai bọn họ còn tiếp tục thu hoạch lúa mì, như thật sự là quá vất vả, Khương Tuệ Tuệ sẽ thể để chịu vất vả như thế.
Cố Diệp Phi
“Có thể như ? Chỗ thể cho khác ở ? Làm đội trưởng phê bình ?” Khương Tuệ Tuệ hỏi.
Thẩm Kiêu Dương nhanh chóng xua xua tay, giải thích: “Chị dâu, chuyện chị cần lo lắng, đội trưởng và cha em với cả chú Tống là chiến hữu của , quan hệ giữa bọn họ cũng lắm. Chỉ cần bọn em một tiếng, đội trưởng nhất định sẽ đồng ý.”
Diệp Mạn Đình cũng : “Chị, chị dâu, chút nữa đến ký túc xá của bọn em ngủ nhé? Em với Tiểu Mai ở chung phòng, chỉ là giường ở ký túc xá rộng, thể khi ngủ sẽ thoải mái cho lắm.”
Diệp Mạn Đình cũng bắt chước theo Thẩm Kiêu Dương mà gọi Khương Tuệ Tuệ là ‘chị dâu’, ngay từ đầu còn chút ngượng ngùng, nhưng một lát thì quen. Có cái gì ngượng ngùng , bây giờ cô là yêu của Thẩm Kiêu Dương, kêu Khương Tuệ Tuệ một tiếng chị dâu là điều đương nhiên ?
“Thật ư?” Hai mắt Khương Tuệ Tuệ sáng ngời: “Có gì mà thoải mái, là lắm , như thì thể ở chung với thêm một lát.”
Nói xong, Khương Tuệ Tuệ hỏi Tạ Phương Hoa: “Chị Phương Hoa, chị thấy thế nào? Như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-485.html.]
“Được, chứ……” Tạ Phương Hoa ý kiến đối với chuyện ngủ chung một buổi tối cùng với Diệp Mạn Đình và các cô gái khác, điều cô sợ chính là như lời Thẩm Kiêu Dương mới , các cô ở đây thì báo cáo với đội trưởng Kỳ một tiếng.
Nhớ tới Kỳ Huy Hoàng, trong lòng Tạ Phương Hoa nhịn mà bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Bây giờ cô thật sự gặp Kỳ Huy Hoàng, thấy , cô sẽ một nữa nhớ tới chuyện hổ c.h.ế.t nãy.
May mắn , cuối cùng Thẩm Kiêu Dương chỉ để các cô chờ ở ngoài văn phòng, và Diệp Mạn Đình rõ với đội trưởng Kỳ là .
Tạ Phương Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tuệ Tuệ kéo tay cô , : “Chị Phương Hoa, đợi chút nữa chúng đến ký túc xá của Mạn Đình thì chị mau ngủ .”
Cô thấy Tạ Phương Hoa mở mắt nổi, cho rằng cô đang quá mệt mỏi.
lúc , Thẩm Kiêu Dương từ trong văn phòng , vẫy tay với Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, : “Chị dâu, chị Phương Hoa, đội trưởng kêu hai cũng trong .”
“À, , chúng lập tức tới ngay.” Khương Tuệ Tuệ lên tiếng.
Thấy Tạ Phương Hoa còn phản ứng, cô vội vàng kéo tay Tạ Phương Hoa, kêu lên: “Chị Phương Hoa, Kiêu Dương đội trưởng kêu chúng trong, chị mau nhanh .”
Đầu tiên, sắc mặt Tạ Phương Hoa trở nên trắng toát, đó đột nhiên đỏ bừng. Ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nóng hổi, cô cảm thấy bây giờ chỉ cần đến cái tên Kỳ Huy Hoàng, sắc mặt cô đều thể đổi một cách quá mức, sắc mặt lúc trắng toát lúc đỏ bừng đều là do dọa.