Thực  chỉ  thôi,  vẫn cảm thấy  an tâm, cảm thấy chỉ khi ôm cô  lòng mới thực sự vững vàng.
Phong Tri Ý  nhịn  , bước lên một bước, chủ động ôm lấy eo , tựa  lòng :
"Muốn ôm thì cứ ôm,  cần  dè dặt như  ."
Họ giờ ít nhất cũng  coi là một đôi, ôm    là chuyện đương nhiên ? 
Đó cũng là quyền lợi mà cả hai đều   ?
Mạnh Tây Châu  cúi , nhẹ nhàng ôm chặt cô, nhẹ nhàng cọ  tai cô:
"Em chính là sự dè dặt của ."
Ban đầu là sự dè dặt tò mò,  đó  nhịn  dè dặt tiếp cận,   dè dặt giấu trong lòng, dè dặt giữ chặt bên , tham lam  dè dặt giữ trong lòng bàn tay.
Giờ  chỉ  dè dặt giấu cô trong lòng,  để  khác  thấy.
Trong hai kiếp sống, dù đối với chính cuộc sống của ,  cũng  bao giờ lo lắng, cẩn thận như . 
Sợ rằng chỉ một phút sơ sẩy, cô  sẽ biến mất,  tìm  .
Nghe thấy sự  chắc chắn trong giọng  của , Phong Tri Ý cảm nhận  sự thiếu an  trong lòng .
Cô nhẹ nhàng buông   một chút, ngẩng đầu  ,  một cách  nghiêm túc:
“Anh  cần  dè dặt như , chúng  sẽ ở bên  cả đời, hy vọng rằng mối quan hệ giữa chúng  sẽ là sự bình đẳng, tôn trọng lẫn , tự do ở  phương diện.”
“Cũng hy vọng rằng mối quan hệ của chúng  sẽ khiến cả hai cảm thấy thoải mái, tự nhiên, vui vẻ, và nhẹ nhàng.”
Mạnh Tây Châu  mà xúc động, ánh mắt  ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Cảm xúc trong lòng trào dâng khiến   kìm  gần gũi,  nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. 
Sau đó,  căng thẳng  cô, ánh mắt run rẩy, như nước mắt của mùa xuân.
Phong Tri Ý lúc đầu ngạc nhiên,  đó  nhẹ,  giơ tay ôm lấy cổ , cô kiễng chân, nghiêng đầu và cũng nhẹ nhàng 'đáp lễ' một cái.
Mạnh Tây Châu lập tức hít thở gấp,  ôm chặt cô,  Phong Tri Ý bất ngờ dựa sát  lòng , cô  ngẩng đầu lên  thấy  với  thở nóng bỏng hướng xuống.
Phong Tri Ý đành  nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-275-hon-roi.html.]
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa đào rơi rụng, phủ lên đầu và  hình của họ khi họ ôm  và hôn .
--
Trời nắng , Phong Tri Ý tắm xong,  trong sân, để Mạnh Tây Châu  lau tóc cho cô,  kể về tình hình của đại đội Mộng Trang trong thời gian cô  vắng:
“... Nhà họ Trịnh bây giờ vẫn   phản ứng gì, nhưng theo hiểu  của  về họ, đợi  khi tránh qua cơn bão , họ chắc chắn sẽ trả thù em.”
Bọn họ là loại  mềm nắn rắn buông, sợ  , hà h.i.ế.p  yếu nhưng sợ kẻ mạnh.
Họ  bao giờ nghĩ rằng  sai,  lầm luôn thuộc về  khác. Họ  thể  tổn thương  khác, nhưng  cho phép  khác  tổn thương .
“Ồ.”
Phong Tri Ý    quan tâm đến điều , cô chỉ  sống một cuộc sống nghiêm túc, trải nghiệm thực sự  vị đắng cay của đời sống, vui buồn ly biệt, sống một cuộc đời chân chính và tuân thủ pháp luật. 
Nếu ai tìm đến kiếm chuyện, cô sẽ báo cảnh sát.
“Còn chỗ thanh niên trí thức thì ? Có  mới đến  ?”
“Có.”
Ban đầu Mạnh Tây Châu  hề quan tâm đến thanh niên trí thức, nhưng vì cô đang  danh phận là thanh niên trí thức, nên   thể  quan tâm:
“Có ba  nam và hai  nữ.”
Nói đến đây, giọng  đột ngột  đổi:
“Một trong những  nữ, tên là Trần Tố Tố.”
Ô hô?! Mắt Phong Tri Ý lập tức sáng lên,  đầu hỏi :
“Không  là Trần Tố Tố cùng danh tính với em bây giờ đấy chứ?!”
Mạnh Tây Châu gật đầu:
“Ban đầu  cũng  ngạc nhiên,  đó  điều tra, và quả thực là cô .”
“Hả?”
Phong Tri Ý cũng ngạc nhiên:
“Vậy chẳng  danh tính của chúng em trùng  ? Đại đội trưởng  thấy lạ lùng ? Làm  mà qua  sự kiểm tra ?”