"Núi  thỏ rừng gà rừng ít,  dễ tìm, hơn nữa chúng nó quá thông minh  dễ bắt.”
“Sau khi luyện thép, các công cụ nông nghiệp  đủ, nên càng   dụng cụ săn bắn."
Chàng trai chon xong đầu rắn,  bắt đầu lấy mật rắn đưa cho cô:
“Cái  cho cô  thuốc.”
Hiện tại   khẳng định 100% cô thanh niên trí thức nhỏ   y thuật, hơn nữa còn   y thuật đơn giản.
Phong Tri Ý  gan rắn nhíu mày, vội vàng tháo sọt tre  lưng xuống, mượn cái sọt che chắn để lấy túi y tế từ trong  gian  tiếp nhận mật rắn:
“Trở về  cầm lên thị trấn bán, chúng  chia tiền.”
Mật rắn  chính là đồ , chắ là  thể bán  giá tiền  tệ.
Chàng trai nhẹ nhàng nhếch khóe miệng:
"Không cần, cô cầm dùng là  .”
Trong khi  chuyện,  tiếp tục lấy từng quả mật rắn  và bỏ  túi.
Phong Tri Ý cũng  tranh cãi với , cô nghĩ chờ bán lấy tiền  cho   là . 
Cô đảo mắt  thấy con rắn cách đó  xa rõ ràng còn  xử lý   còn mật rắn thì hỏi:
 "Anh  nuốt sống mật rắn  ?”
"Ừ." 
Chàng trai cũng  ngẩng đầu lên, tiếp tục  lấy mật rắn  giải thích:
"Để giải độc.”
Đáng tiếc hình như vô dụng hoặc là  kịp  tác dụng,  cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cho nên  mới  chặt bỏ vết thương  biến thành màu đen, chứ cũng     chặt tay.
Có điều thấy dáng vẻ của cô thanh niên trí thức nhỏ  hiểu lầm  đáng yêu,  liền nhịn xuống   .
"Bên trong mật rắn  thể  ký sinh trùng, sơ sẩy một tý là sẽ  trúng độc." 
Có điều    mới uống thuốc nên chắc là   vấn đề gì lớn, Phong Tri Ý cảnh cáo:
"Sau  đừng ăn bậy nữa.”
Nói xong, cô lấy một gói thuốc nhỏ từ trong ba lô  đưa cho :
"Cái   thể giải độc, hòa với nước phun lên  còn  thể phòng ngừa rắn rết, kiến, côn trùng tới gần,  cầm dự phòng .”
Đứa nhỏ xui xẻo  nghèo như , về   thể  dựa  núi kiếm ăn.
Ánh mắt trong suốt của  trai  cô một lúc,  đó nhận lấy, nhẹ giọng  cảm ơn.
Đợi lấy hết mật rắn,  trai đưa mấy con rắn  xử lý xong cho cô, bảo cô mang về ăn.
Phong Tri Ý vội vàng xua tay từ chối, cô   hứng thú với thứ , cầm về sợ là  lắm chuyện.
Rau dại cô còn  thể  là cô hái, con rắn  là cô bắt thì ai tin. 
Đặc biệt là Hạ Mai, chắc chắn  ăn thịt rắn của cô   thể tung tin đồn cô với  khác lén lút vụng trộm.
Chàng trai thấy cô thật sự  chịu nhận,  im lặng  lên tiếng  chằm chằm cô một hồi,  đó lẳng lặng bỏ  rắn  trong bao tải.
Xử lý rắn xong, trời cũng  còn sớm, hai  liền cùng  xuống chân núi trở về.
Phong Tri Ý   trai dọc đường hái hoa đỗ quyên, còn  một loại hoa nhỏ giống như  đầy trời, cũng  thể ăn, thì cho rằng tâm tính  giống như trẻ con, cũng  nếm thử vị ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-30-khong-duoc-an-bay.html.]
Nghĩ đến trong sọt tre của cô cũng   ít quả dại, cô tính  khi xuống núi tách , thì đưa hơn phân nửa rau dại trong sọt tre, măng, nấm và mấy thứ khác cho .
Ai ngờ, lúc  khỏi núi,  trai đưa cho cô một bó hoa đỗ quyên đỏ au phối hợp với hoa ánh  trông vô cùng  mắt .
Phong Tri Ý  nhét trong lòng ôm một bó hoa lớn thì mặt hoang mang:
"Cho ?   thích vị ngọt .”
"Bồi thường cho cô." 
Chàng trai giải thích:
"Ngày đó  vứt  bộ hoa cô đặt ở bên cạnh chuồng bò . Và cô  cứu ,    gì để cảm ơn cô cả.”
Ồ, hóa  là một món quà cám ơn!
Vì để cho đối phương yên tâm, Phong Tri Ý vui vẻ nhận lấy:
"Vậy cảm ơn !  lúc  đem về cắm bình luôn.”
Dù  hoa  khắp núi rừng đều , thuận tay hái   cần tiền, cũng  cần đối phương  hao tâm tổn trí kiếm tiền mua quà cám ơn.
Nói xong cô cởi sọt tre  lưng xuống, một tay ôm hoa, một tay đưa sọt tre cho :
"Đồ vật bên trong  cầm một nửa .”
Thấy   từ chối, cô giành  :
"Đây là tấm lòng của  cho các cụ già,  ở điểm thanh niên trí thức quá nhiều,   tiện lấy thức ăn   xong ,  giúp  nấu cho mấy ông bà ăn .”
Chàng trai lúc  mới   cách nào từ chối, đành nhận hơn nửa sọt đồ ăn  cô ấn cho.
Sau đó hai  tách   về,  trai  theo phía  Phong Tri Ý từ xa, lẳng lặng một đường hộ tống cô bình an  điểm thanh niên trí thức,  đó mới xoay  rời .
Phong Tri Ý ôm một bó hoa đỗ quyên xinh  bước  điểm thanh niên trí thức, lúc đó  chạng vạng tối.
Giang Diệu Diệu đang   khỏi phòng thì  thấy cô.
Cô gái  luôn luôn lãnh đạm với nguyên ,  đầu tiên chủ động  chuyện cùng Phong Tri Ý:
"Hoa  lấy ở  ? Đẹp quá, cô  thể cho  một ít  ?
Giang Diệu Diệu thật  mặt mũi bình thường, nhưng   cô   một loại khí chất hồn nhiên, nhu mì,  tự nhiên. 
Hơn nữa, điều kiện gia đình của cô  chắc là cũng  tệ lắm, nuôi  làn da trắng nõn mềm mại, chỉnh trang so với phần lớn các cô gái cùng tuổi đều tinh xảo, tỉ mỉ hơn.
Cho nên về ngoại hình, cô  liền trở thành  nổi bật trong  các cô gái, cũng   ít đàn ông   tiến đến  mặt cô  khoe khoang lấy lòng. 
Chỉ cần là cô   yêu cầu gì, thì  bao giờ    từ chối.
Còn  là, gạo lứt do đại đội phát , cô   bao giờ ăn mà nhường cho  .
Mỗi ngày cô  đều bỏ  ít lương thực, để cho   giúp cô   việc, ngẫu nhiên còn  thể chia sẻ công điểm cho  khác.
Ăn của   thì miệng  mềm, vì thế đa  thanh niên trí thức   thiện nhiệt tình đối với cô . 
Chu Mạn Mạn  đối với cô    như bạn , ngay cả Hạ Mai cũng  nịnh bợ lấy lòng cô .
Bởi , giọng điệu cô   chuyện với Phong Tri Ý tuy rằng lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng   một loại đương nhiên. 
Nói xong cô  cũng  đợi Phong Tri Ý đồng ý, thì đưa tay tới lấy,   ngờ Phong Tri Ý dịch chân tránh :
"Xin , cái   thể cho cô.”
Đây là  khác cảm ơn tấm lòng của cô,   cô  thể chuyển giao cho  khác ?
Hơn nữa, cô và nguyên  cũng  từng ăn qua thứ gì của cô .