Nguyên   còn nữa,  những khổ đau, tủi , và sự uất ức mà cô   trải qua    tồn tại nữa ? Đều trở thành châm biếm và trò  ?
Thấy cô vẫn  như , Đỗ Yến thở dài:
"Vậy chúng     ,  thể  bạn  ? Thực  em và em gái chỉ nhỏ hơn chị một tuổi thôi."
" đúng đúng!" 
Sở Gia Chí cũng vội vàng :
"Thực   cũng chỉ lớn hơn em một tuổi, chúng  coi như là bạn cùng trang lứa,   cứ như bạn bè tiếp xúc với   ."
Phong Tri Ý từ chối  thương tiếc:
"Xin ,    hứng thú."
Ba  lập tức cứng họng, mặt đỏ bừng    gì.
Phong Tri Ý thở dài, bình tĩnh  với họ:
"Mọi  đừng phí công nữa, thật đấy. Chúng    xa lạ mà hòa bình   ? Tại  nhất định  bắt  trở thành kẻ thù với các ?"
Nếu là nguyên ,  lẽ cô  sẽ cảm động, tha thứ và trở về với gia đình, vì cô  quá cô đơn và   nơi nương tựa.
Nếu như 16 năm , những khổ đau đó là của bản  cô, Phong Tri Ý  lẽ cũng   tính toán nhiều, sẽ chấp nhận hai  em . 
Rốt cuộc, sống một  quá cô độc, quá vô vị, hơn nữa, oan  đầu, nợ  chủ.
 cô   là nguyên , cô   quyền tha thứ  nguyên .
Những mối quan hệ m.á.u mủ và ân oán tình thù , ban đầu cũng   của cô.
 cô  tiếp tục cuộc đời của nguyên ,  thật, Phong Tri Ý cũng   nên xử lý thế nào.
Vì , cô chỉ coi  là một    khác,   dính dáng gì đến Nhà họ Sở và Đỗ.
"Em họ, em  như  ... ..." 
Sở Gia Chí ngượng ngùng:
"Mấy  chúng  cũng    gì xúc phạm em  ? Anh với em trai, em gái cũng chỉ đầu năm mới  về em."
"  chị!" 
Đỗ Yến thực sự cảm thấy oan uổng và buồn bã:
"Em và em gái  đây thực sự   về sự tồn tại của chị. Nếu , chúng em  thể để chị một  ngoài  cô đơn  nơi nương tựa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-323-khong-the.html.]
“Dù  chúng  cũng là chị em ruột thịt,  chị lang thang ngoài ,    thể thực sự  để ý đến chị ?"
Đỗ Hinh cảm thấy giận dữ và oan uổng:
"Chị  trách  thì trách ,   trách cả chúng em? Khi chị   bỏ rơi, em và  trai còn   mặt  đời! Chúng em   thế nào? Đó    của chúng em."
Phong Tri Ý nhẹ nhàng :
"  trách các , thật đấy."
"Xin  chị." 
Đỗ Yến nức nở, mắt đỏ hoe và ướt át, :
"Chúng em chỉ  đến để bù đắp,  ngờ  khiến chị đau khổ và bối rối đến thế."
Nói xong,    dậy và cúi đầu thật sâu với Phong Tri Ý:
"Xin ! Sau  chúng em sẽ  đến quấy rầy chị nữa!"
Sau đó,   vội vã thúc giục hai  còn  nhanh chóng rời .
Phong Tri Ý  họ  dậy  , giọng thản nhiên nhắc nhở:
"Đem theo đồ ."
Ba  trở  với vẻ mặt ngượng ngùng lấy đồ.
Sở Gia Chí với vẻ mặt ân hận,  thoải mái :
"À, nếu    gì cần giúp đỡ,  thể đến tìm . Không coi là  , chỉ coi là bạn bè, bạn  thể lợi dụng  vứt ,   phiền lòng."
Đỗ Hinh cũng  Phong Tri Ý với đôi mắt đỏ hoe, thận trọng :
"Nếu, nếu  nhu cầu, chị cũng  thể tìm em. Nếu   gặp em, chỉ cần nhờ  khác chuyển lời là ."
Phong Tri Ý gật đầu nhẹ:
"Cảm ơn."
Một tiếng "cảm ơn" nhẹ nhàng như gió, nhưng nặng trĩu trong lòng ba .
Vì họ , câu cảm ơn , là sự phủ nhận mối quan hệ m.á.u mủ, là lời chia tay  còn liên quan nữa.
Mạnh Tây Châu  ba    trong tình trạng bối rối,  dậy :
"Anh  tiễn họ một đoạn."
Phong Tri Ý gật đầu, tựa  trán  những tia nắng nhỏ  bàn,  chút  chắc chắn về quyết định của .