Đối với sự riêng tư của  khác, cô từ  đến nay đều chủ động dừng  ở giới hạn lễ phép,  hề vượt qua.
Chàng trai thấy cô xuất hiện, đáy mắt giống như phía chân trời lúc ,  ánh sáng nhạt sáng lóa lên,   ngoái đầu hướng về phía ghế :
"Lên ,  chở cô  thị trấn.”
Phong Tri Ý sửng sốt, là ảo giác ? 
Sao   cảm giác  trai  hình như cố ý ở đây chờ cô? :
"Sao   hôm nay  sẽ  đến thị trấn ?”
Chàng trai ở trong ánh mặt trời sáng ngời, đôi mắt  , giống như ánh  đêm qua:
"Cô đoán xem.”
Thật  là hai ngày   thấy cô gặp đội trưởng Vương xin nghỉ phép    thị trấn lấy bưu kiện, đội trưởng Vương  đồng ý, bảo cô hôm nay  nghỉ thì .
Mà gần đây     núi trồng đậu phộng, vừng, khoai lang v.v... 
Núi khá xa,  nhiều đồng chí nữ tranh thủ   máy kéo hoặc xe bò trong đại đội  . 
Cô   cùng   chen chúc cùng một chỗ, nên mỗi ngày đều dậy sớm, tự  bộ qua.
Hôm nay vất vả lắm mới  nghỉ một ,   xe đầu kéo hoặc xe bò đến thị trấn chỉ  nhiều chứ  ít.
Chắc chắn cô thà tự  bộ cũng   chen chúc  xe, cho nên  mới  thể chờ  con đường bắt buộc   qua .
Phong Tri Ý   hai chữ , khóe miệng phản xạ  điều kiện khẽ giật giật:
"Câu cửa miệng của  đó ? Luôn luôn bắt   đoán.”
Khóe miệng  trai tạo thành một đường vô cùng cong,  lấy  một hộp cơm từ trong ba lô treo ở đầu xe , đưa cho cô  tự nhiên:
"Mau lên xe, tranh thủ lúc  trời mát,  đường cũng   .”
Phong Tri Ý   là  thích đẩy tới đẩy lui, khách sáo lãng phí thời gian.
Cô thoải mái nhận lấy hộp cơm   lên xe:
"Đây là cái gì?”
"Bữa sáng." 
Chàng trai đạp xe tới, động tác lưu loát  khác gì  thường.
Xe  mang theo gió mát mẻ ban đầu ở  núi, Phong Tri Ý mở hộp cơm , phát hiện  là bánh trứng gà thơm ngát xông  mũi, còn  một ít  đào đỏ tươi.
"A,  đào   lấy   ?" 
Phong Tri Ý thật sự kinh ngạc, hiện tại hoa quả đều  quý hiếm, huống chi là quả  đào .
Chàng trai ở phía  đạp xe im lặng trong chớp mắt,  đó mới nhẹ nhàng :
"Hái trong núi.”
Phong Tri Ý  chút hoài nghi:
"Trong núi  cây  đào ?”
"Ừ." 
Thiếu niên dường như    thêm:
"Cô mau ăn sáng , để một hồi lạnh thì hương vị  ngon nữa.”
"Ồ." 
Đối phương rõ ràng    nhiều, Phong Tri Ý đương nhiên cũng  hỏi nhiều nữa.
Lúc cầm bánh trứng gà lên ăn, Phong Tri Ý nhớ tới cơm canh ngon lành, xe đạp, hoa quả quý hiếm mà  trai  cho cô ăn.
Trong thời đại ,  món nào là  đắt đỏ, ở thị trấn xa xôi  chắc là  dễ dàng  .
Cho nên,  trai  thật sự là một đứa trẻ mồ côi đáng thương  thành phần   , mặc cho  khác bắt nạt, đau khổ  nơi nương tựa ?
Thế nhưng, Phong Tri Ý  sống lưng gầy gò của , tuy rằng sạch sẽ gọn gàng  đầy miếng vá và giặt đến bạc màu, còn  giày cỏ  chân , lộ  ngón chân  gầy  thô ráp.
Đây quả thật là một thiếu niên lao động nghèo khổ, Phong Tri Ý  đành lòng đa nghi nữa:
"Anh  ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-37-toi-cho-co-den-thi-tran.html.]
Dù     như thế nào, thì cũng   liên quan gì đến cô.
"Ăn ." 
Giọng  của  trai trong trẻo mát mẻ, giống như nước suối buổi sáng róc rách, còn tràn đầy sức sống, quả thật là một thiếu niên tươi trẻ.
Sợ   đưa hết đồ ăn ngon cho ,  qua  , Phong Tri Ý lấy từ trong ba lô  một chai sữa ấm áp, vươn tay qua bên  đưa tới  mặt :
"Vậy  uống cái  .”
Chàng trai  giật  một chút,  đó mới chần chừ đưa tay lên nhận lấy:
"Đây là cái gì?”
Bên ngoài bình  ống hút  Phong Tri Ý bao bọc lớp vải  xí mấy ,  giống như một cái bình nước tầm thường,  quá đặc biệt.
Giọng  của Phong Tri Ý trong gió giống như đang  gian xảo:
"Anh uống  là .”
Chàng trai  giọng điệu ranh mãnh của cô, thì cho rằng cô  cố ý đùa giỡn .
Anh chiều theo mong  của cô thử uống một ngụm, ngay lập tức đầy miệng thơm nồng, ngọt ngào. Anh  kinh ngạc:
"Đây là, sữa ?”
Ôi, ngay cả sữa cũng ,  trai  quả nhiên   là đứa trẻ miền núi   kiến thức.
Chậc chậc chậc chậc,   thể trở thành nhân vật phản diện, đúng là  đơn giản!
" ,  dùng sữa đặc nấu với nước đấy." 
Phong Tri Ý    cho   hoài nghi sữa đến từ , cô ngẫu nhiên ứng biến nghĩ  một cái cớ:
"Thế nào? Có ngon ?”
Thật  đây là do linh thú bò sữa tạo  trong  gian, tràn ngập linh khí, hương vị tự nhiên và  bổ dưỡng.
"Ừ, uống ngon." 
Chàng trai chỉ uống một ngụm  trả  cho cô luôn:
"Cô giữ  tự  uống .”
"Anh  uống ,   thèm ." 
Giọng  của Phong Tri Ý đầy chê bai,  xong cô còn vỗ vỗ ba lô của :
"Với ,  vẫn còn.”
Chàng trai dừng một chút,  lẳng lặng thu bình về.
Cũng   đối phương thật sự chê bai ,  là cố ý   uống. 
Khi sữa ấm chảy   dày,  cho   giống như sa mạc  tưới nước,  tâm  ý đều  thoải mái, vì   trai nghiêng về ý  hơn.
Anh đột nhiên phát hiện, mỗi   cho cô thanh niên trí thức nhỏ đó cái gì, thì cô  luôn trả   gấp bội. 
Điều  khiến  dường như bản  nợ cô  càng nhiều hơn nữa.
Từ  đến nay đều là cả thế giới nợ , ngược  đây là  đầu tiên  nợ  khác.
Chàng trai cảm thấy loại cảm giác   mới lạ. 
Hơn nữa,   chút tò mò, cô thanh niên trí thức nhỏ  đối với ai cũng  như ,  là chỉ đối với   như  thôi?
Phong Tri Ý ăn sáng xong, cô đưa hộp cơm về phía :
"Anh uống xong ? Trả  bình cho .”
Bình đó, bên trong là thiết kế cách nhiệt công nghệ cao,  thể để   phát hiện .
Chàng trai vốn còn đang chậm rãi nhấm nháp thì uống luôn ngụm sữa cuối cùng.
Anh trả  bình cho cô,  nhận lấy hộp cơm bỏ  trong túi vải treo ở đầu xe.
Sau đó, thấy phía  cả nửa ngày   tiếng động nào.
Nhân lúc rẽ xe,  nhanh chóng  về phía , phát hiện đối phương đang vui vẻ híp mắt hứng gió thổi,  trai mím môi lặng lẽ .
Anh ở kiếp    ấn tượng gì đối với cô thanh niên trí thức nhỏ .