Chỉ mơ hồ nhớ đó là một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng, nho nhã,  nhát gan nhu nhược,  còn  sống lâu.
Mà cái  ở  mắt ,  cho  cảm thấy giống như là gió tự do phóng khoáng.
Lại giống như mây yên tĩnh đạm bạc, nhàn nhạt nhàn nhạt, lười biếng mệt mỏi, gió thổi mây là ,   ở đều tùy ý.
Có thể thích ứng trong   cảnh, cũng  thể tùy ý trôi nổi,  như ôn hòa nhưng thực tế là vô tâm.
Ít nhất, cho đến nay, cô  còn  hỏi tên của . 
Giống như động vật nuôi nhỏ  đặt tên,  thể  loại bỏ bất cứ lúc nào, cũng  thể  tách  bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, cô   chịu nợ  nửa phần, chỉ sợ cũng   lưu  một chút ràng buộc nào.
Giống như là  bất cứ lúc nào cũng chuẩn  rời , vô cùng tự do,  mang theo một chút lưu luyến nào.
Cho nên,  trai đón gió, đạp xe, suy bụng   bụng :
Cô thanh niên trí thức nhỏ  cũng trọng sinh ? 
 sống  sẽ  đổi tính tình ? Sống  sẽ  một  y thuật cao siêu ?
Hay là... 
Chàng trai  híp mắt  ánh mặt trời dần dần sáng lên, đột nhiên   một suy nghĩ to gan: Vốn dĩ bên trong  đổi thành  khác ?
Quãng đường hai giờ  bộ, mà  xe đạp, đặc biệt là loại xe bánh lớn 28 , nửa giờ là đến.
Rẽ một vòng, là thấy lối  thị trấn ở xa xa phía .
Chàng trai dần dần từ từ dừng xe:
“Lát nữa  khi  thị trấn  sẽ  tiện chở cô. Ở trạm xe công cộng chỗ ngã tư phía  , cô  thể tốn một xu  xe đến thẳng bưu điện.”
Phong Tri Ý  ở đằng  vươn đầu  về phía  một chút, ở phía  là ngã ba  thị trần:
"Ồ, !”
Chàng trai  dặn dò:
"Cô  xong việc ở thị trấn    xe công cộng trở về nơi ,  ở quanh đây chờ cô.”
"Hả?" 
Phong Tri Ý sửng sốt, cô vội vàng từ chối:
"Không cần  cần,  cứ bận việc của  !    dạo quanh thị trấn,   khi nào mới trở về.”
Cô chủ yếu là   chợ đen bán chút lương thực đổi lấy tiền và phiếu lương thực.
 chợ đen là tình hình gì, hiện tại cô cũng  rõ ràng lắm, thật sự  đoán .
Chàng trai trầm ngâm một chút:
"Nếu như   chuyện gì đặc biệt quan trọng thì cô nên về sớm một chút .”
“Hôm nay kỷ niệm ngày lao động mùng một tháng năm, trong đại đội  nấu cơm tập thể để ăn, buổi tối còn  chiếu phim.”
Nghe  là cơm tập thể trong truyền thuyết, Phong Tri Ý  hứng thú  xem cảnh tượng hừng hực :
"Là  bộ  của đại đội cùng  ăn cơm, cùng  xem chiếu phim ngoài trời ?”
"Ừ." 
Nghe  trong giọng  của cô đầy hứng thú,  trai mỉm :
"Buổi tối sẽ  náo nhiệt, còn  biểu diễn văn nghệ, thanh niên trí thức các cô    đăng ký mấy tiết mục ?”
Vẻ mặt Phong Tri Ý   gì lắc đầu:
"Cái    rõ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-38-khong-hoi-ten.html.]
Từ  khi  ăn cơm cùng thanh niên trí thức, Phong Tri Ý mỗi ngày đều  sớm về muộn, gần như sống thành  vô hình. 
Hơn nữa  thời gian  tất cả   mệt mỏi đến    chuyện, mỗi ngày tan  ăn cơm xong liền ngủ, quả thật   trao đổi gì.
 ngẫu nhiên một  Phạm Khải Minh đột nhiên gọi cô  hỏi,   tham gia biểu diễn văn nghệ gì đó ?
Lúc  cô cũng  chú ý , cũng  suy nghĩ gì mà từ chối luôn.
Dù  văn nghệ ở thời đại , cô đúng là  hiểu lắm, sợ tham dự  liền  bại lộ.
Về phần thanh niên trí thức khác chuẩn  cái gì, cô  càng  .
"Vậy cô  thể trở về sớm một chút mà xem." 
Trong lúc  chuyện, xe   tới ngã ba  thị trấn,  trai dừng chân và  đầu hỏi:
"Năm giờ chiều  ? Lúc đó  cũng trở về.”
Phong Tri Ý thấy  cố ý  đón cô về, sợ  lãng phí thời gian chờ đợi ở đây,    chỉ là thuận đường, nên cô nhảy xuống xe gật đầu:
"Vậy , năm giờ gặp.”
Cô  thể  dạo quanh thị trường chợ đen nhiều hơn vài vòng, đổi nhiều tiền với phiếu hơn. Dù  sắp tới  bận rộn,  dễ xin nghỉ một .
Chàng trai chỉ  điểm xe công cộng đối diện:
"Ngồi xe ở đó, xe sẽ đến ngay lập tức đó, cô nhanh  .”
Phong Tri Ý  theo ngón tay , gật gật đầu:
"Được,    đây.”
Nói xong cô phất phất tay với , chạy về phía đối diện.
Chàng trai khom lưng cúi , một tay đặt  đầu xe chống cằm, một tay nhàn rỗi gõ nhẹ tay lái, híp mắt : Rốt cuộc em là ai?
Tuy rằng nhiều  lấy thị trấn  cớ  núi sâu lắc lư, nhưng đây là  đầu tiên Phong Tri Ý đến thị trấn nhỏ .
Phong Tri Ý   xe công cộng quan sát xuyên qua cửa sổ xe, kiến trúc hai bên đường thị trấn hấu như đều là gạch xanh xám.
Không  nhà cao tầng, cũng   màu sắc tươi tắn. Cũng may  qua còn  sạch sẽ gọn gàng, tuy rằng  chút xám xịt, nhưng cũng  một ít cảm giác cổ xưa.
Có thể là bởi vì còn sớm,  đường phố   nhiều lắm, thị trấn nhỏ màu xám tro liền  vẻ  hoang vu tịch mịch.
Phong Tri Ý chọn đại một chỗ  giống như trung tâm thị trấn và xuống xe.
Sau đó cô tìm một góc   lén  trong  gian, cô cải trang thành một  đàn ông xốc vác   dễ trêu chọc.
Sau đó cô lấy  một chiếc xe đạp, đạp xe  dạo khắp nơi, manh mún tìm  chợ đen của thị trấn nhỏ  ở .
Đi dạo hơn nửa buổi sáng, đến khi mặt trời lên cao, Phong Tri Ý đối với vị trí chợ đen của thị trấn , tình hình dòng  cùng với giá cả các loại lương thực của chợ đen đại khái   hiểu  cơ bản.
Cô mang theo lương thực lơ đãng xuất hiện ở chợ đen, nhắm  mục tiêu cô  sớm  trúng.
Một  đàn ông trung niên cầm bao tải rỗng, đẩy xe đạp, đang lo lắng  trái   như đang tìm cái gì đó.
Phong Tri Ý lướt qua ông , dùng giọng nam trầm thấp thô kệch hỏi nhỏ:
"Ông  mua gạo và bột mì ?”
Đối phương quả nhiên dừng chân , hai mắt kinh ngạc sáng lên,  sắc mặt mờ mịt hỏi nhỏ:
"Cậu  ?!”
Phong Tri Ý dùng ánh mắt ý báo với ông   một cái túi  buộc  xe đạp,  đó ánh mắt cô hướng về phía con hẻm nhỏ bí ẩn bên cạnh:
"Đi theo .”
Người đàn ông trung niên lập tức giả vờ thuận đường  theo.
Lúc  Phong Tri Ý  tìm hiểu thì thấy qua mấy vụ giao dịch chợ đen, lúc  cô  tay giống như một kẻ sành sỏi ở chợ đen.
Cô cực kỳ thành thạo, vững vàng đưa  đàn ông trung niên lách  trong hẻm nhỏ, đưa hàng hóa cho đối phương xem, còn  quên liên tục lưu ý tình huống xung quanh.