Đối phương thấy cô vững vàng và lão luyện, ông  yên tâm  đây kiểm tra hàng hóa.
Ông  thấy hạt gạo đầy đặn, trong suốt trắng tinh , cùng với bột mì thơm ngát xông lên mũi, tinh tế trắng xóa.
Cho dù giá cả so với trạm cung ứng đắt gấp ba bốn , ông  cũng mua mười cân ngay lập tức.
Xong  còn hỏi:
“Đồng chí,   trứng và đường nâu ?”
Trong thời đại , mua đường nâu và trứng, về cơ bản đều là nhà  trẻ nhỏ.
Vốn Phong Tri Ý   ý định bán hai thứ , nhưng nể mặt sự lo lắng trong mắt ông .
Cô  lướt qua bao tải cô treo  xà ngang  xe, và quyết định mượn chuyện  lấy  cho ông :
"Ông cần bao nhiêu?”
Đối phương lập tức mua năm cân đường nâu, năm cân trứng gà,  đó cảm thấy vui vẻ dùng xe đạp chở .
Khai trương thuận lợi, Phong Tri Ý tiếp tục  .
Bình thường cô đều quan sát, chọn mục tiêu để  tay, hơn nữa cô cảnh giác một chỗ bán một , mỗi nơi đều  đổi một  phận khác .
Ánh mắt cô cực chuẩn nhắm  từng con cá lớn, câu từng cái chuẩn đét.
Đương nhiên, cũng  lúc  thuận lợi, ví dụ như gặp  hồng vệ binh  bắt đầu cơ trục lợi  như gặp    đen ăn đen, tất cả đều  cô dễ dàng qua qua, đánh ngã!
Cô  chỉ bán gạo, bột mì, dầu, đường nâu trứng gà, mà còn bán các loại trái cây và rau quả tươi.
Cùng với các vật dụng sinh hoạt khác như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, thậm chí còn  những món đồ xa xỉ cao cấp như đồng hồ, sữa bột.
Đương nhiên, những thứ  cô  bảo quản gia AI cố ý đóng gói, ngụy trang thành phong cách của thời đại  từ lâu .
Làm cho      điều gì lạ.  hàng hóa bên trong, tuyệt đối  hơn so với  thị trường hiện nay.
Một   bán cho cư dân với giá cả thông thường, một  là bán thẳng cho thị trường chợ đen đầu cơ ngược  với giá rẻ, mặc dù giá thấp hơn, nhưng chiến thắng ở  lượng lớn.
Cô còn tận dụng  cách để dùng tiền bán hàng tìm  chuyên bán phiếu trong chợ đen, đổi thành các loại phiếu.
Cứ bận rộn suốt cả ngày như , đến hơn bốn giờ chiều, trong tay Phong Tri Ý   hơn năm trăm tệ, còn  phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải, phiếu than, phiếu thịt, phiếu đường các loại hàng trăm tờ.
Những thứ , chắc là đủ để cô dùng để hù dọa  khác .
Phong Tri Ý cảm thấy thỏa mãn, khôi phục dáng vẻ học sinh dịu dàng, vô hại của .
Cô lấy  "bưu kiện trong nhà gửi tới"  sớm chuẩn  sẵn, còn  túi lớn túi nhỏ  mua,   xe công cộng trở về.
Đến ngã ba  thị trấn mới bốn giờ rưỡi, Phong Tri Ý tưởng rằng   đợi nửa tiếng,  ngờ  trai  chờ ở đó, cô vội vàng chạy tới:
"Anh đến từ khi nào ? Anh  chờ bao lâu ?”
May mắn , cô  đến sớm.
Ánh mắt  trai dừng   chiếc mũ của cô trong chớp mắt,  nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô buộc   xe:
"Không lâu lắm.”
Phong Tri Ý sờ sờ lên đầu, lúc  cô mới phản ứng , vì che nắng che tro bụi mà cô mua một chiếc mũ quân lục năm  trào lưu ở thời :
"Đẹp ? Hôm nay   cướp nó trong cung tiêu xã đấy.”
Chàng trai buộc xong đồ,   đầu  quang minh chính đại đánh giá cô một cái, và nghiêm túc gật đầu:
"Đẹp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-39-giao-dich-cho-den.html.]
Quả thật  , thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng  ánh mặt trời  nổi bật làn da trắng như ngọc, như tuyết. 
Quần yếm màu đen giống như tạp dề mà công nhân xưởng mặc khi  việc,   cô bỏ thắt lưng, mặc  cảm giác đơn giản mà mát mẻ. 
Dưới chân cô  một đôi giày vải nhỏ màu đen, cái loại  khóa, lộ  mắt cá chân uyển chuyển  xinh , cả  uyển chuyển  đẽ  mơ hồ lộ  tư thế oai hùng hiên ngang.
Hơn nữa, mái tóc ngắn của cô   là kiểu tóc thanh niên trí thức tiêu chuẩn.
Là đầu học sinh ngắn đến cằm, phối hợp với đôi mắt to  thần,  trong suốt yêu kiều như nước.
Có vẻ vô cùng trong sáng, xinh , linh khí bức .
Anh sống hai kiếp mà  từng thấy qua cô gái nào  như . 
Rõ ràng là quần áo đơn giản nhất, kiểu dáng và màu sắc đều  thể bình thường hơn,   vì  cô gái  mặc  thành  như .
Trong lòng  trai suy nghĩ nhiều như , thật  cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt  cô một cái,  đó bước lên xe, ý bảo cô lên.
Cho nên Phong Tri Ý cũng   cái liếc mắt  lệ của  ẩn chứa bao nhiêu gợn sóng phập phồng.
Cô  lên ghế , thuận miệng hỏi như thường:
 "Sao   đội mũ? Không sợ mặt trời chói mắt ?”
Và cả bụi bặm  đường nữa.
Xe chuyển động, gió thổi  mát mẻ,  trai  ánh mặt trời chiếu thẳng nheo mắt , lông mi giống như con bướm giương cánh  bay:
"Cũng tạm.”
Phong Tri Ý thấy phương hướng bọn họ  tới đối diện với mặt trời, cô cởi mũ xuống đội  đầu :
"Anh đội , bằng  thì khó chịu  bao.”
Không chỉ ánh mặt trời chói mắt, mà gió thổi bụi lên còn  tổn thương mắt. 
Còn cô trốn  lưng , tình hình   hơn  nhiều.
Xe lắc lư một chút,  trai mím môi, giữ vững xe ,  đó mới lặng lẽ đưa tay đè lên vành mũ:
"Cám ơn.”
“Cảm ơn cái gì,  còn  cám ơn   chở  tới đây   chở  về  đó!”
Phong Tri Ý nhớ tới cái gì, cô vội vàng lấy từ trong túi thật  là từ trong  gian lấy  hai que kem.
Cô đưa một que đến  mặt :
"Cho  !   mua nó trong cung tiêu xã,  xếp hàng trong một thời gian dài đó! Mau ăn ,  thì nó tan mất.”
Thật   khi cô tới đây  mua với giá cao của một   xếp hàng mua, cô lười xếp hàng.
Chàng trai hạ tầm mắt, ánh mắt dừng  tay bàn tay trắng ngọc đang cầm que kem.
Trong lúc nhận kem  đồng thời  lướt qua cổ tay của nàng,  xe đạp cũng  chút  yên lòng thầm nghĩ: 
Đồng hồ của cô     cho   mượn  ? Sao   một cái khác? 
Còn nữa, cô  rõ ràng  nghiêm túc  công việc đồng áng hơn một tháng,  tay cô  còn trắng như tuyết mềm mại đến mức   một chút đen  thô ráp nào ?
Phong Tri Ý   xe   thấy vẻ mặt của , cô xé bao bì cắn một miếng kem:
"Ôi,  quá ngon.”
Mặc dù nguyên liệu đơn giản tự nhiên, nhưng mùi và vị thực sự  bình thường, thậm chí  chút thô ráp nhạt nhẽo.
Nhớ tới   xe đạp  tiện, cô hỏi: