"Anh    giúp  xé  ?”
"Không cần." 
Chàng trai một tay lái xe, một tay cầm cây kem dùng răng xé thẳng .
Anh cắn một miếng, cảm giác cũng , nhưng  trong giọng  cô gái rõ ràng  thất vọng,  thấy thức ăn thô ráp rẻ tiền  quả thật  xứng với  kiêu ngạo tinh xảo như cô:
"Trở về  để dưa hấu  trong giếng ngâm, chờ ăn cơm tối xong,  đặt ở trong cái lỗ  cây đa to ở cửa thôn, cô  lấy nhé?”
Phong Tri Ý bật :
"Không cần  cần,    tham ăn như .”
Nếu cô  ăn thì  trái cây nào ngon bằng trong  gian ? Cô chỉ là tò mò kem ở thời đại   vị gì nên mới mua về nếm thử.
Quả nhiên vẫn là   như một khách sáo xa cách,  trai im lặng,   gì.
" ." 
Phong Tri Ý lấy từ trong ba lô  một xấp tiền giấy nhỏ, vươn  phía  nhét  trong túi áo :
"Đây là tiền bán mật rắn.”
Quần áo mùa hè  mỏng, ngón tay cô vô tình lướt qua eo , cọ một cái khiến cho một tay lái xe của  lung lay, thiếu chút nữa thì ngã!
Phong Tri Ý vội vàng nắm lấy yên xa:
"Làm  ? Đi xe đạp một tay  bất tiện quá ? Hay là đưa que kem cho  ,  sẽ cầm cho  ăn?”
"Không cần." 
Không     mặt trời phơi nắng  , vành tai của  trai ửng đỏ:
"Kỹ năng lái xe của   , một tay cũng  .”
Phong Tri Ý nhớ tới nghĩa bóng của cụm từ "   " cùng với "kỹ thuật lái xe" ở hậu thế thì buồn  khúc khích,  đến mức  trai  hiểu vì :
"Ngươi  gì ?”
"Anh đoán xem." 
Phong Tri Ý  khanh khách hỏi.
Chàng trai: "..."
Được , "đoán xem" cái   vượt qua .
Chàng trai đành  chuyển đề tài:
"Không     mật rắn  để  cho cô  thuốc ? Cho dù bán lấy tiền cũng  cần đưa cho , lúc đó mấy con rắn  cô cũng  phần mà.”
"Không cần,   cần." 
Nếu cô cần mất rắn thì linh xà trong  gian   hơn bên ngoài ?
"Hơn nữa,  cũng  thiếu tiền."
Bây giờ cô là  giàu   tiền lớn hàng trăm tệ .
Chàng trai suy nghĩ một chút, chung quy cũng  từ chối nữa. 
Hiện tại một tay  vịn đầu xe đạp, một tay cần que kem,  cách nào nhét tiền trở về.
Gió  núi thổi mát mẻ, Phong Tri Ý thoải mái cắn que băng, nhàm chán thưởng thức phong cảnh dọc theo đường , cô phát hiện xe   một con đường núi xa lạ:
"Hả? Sao con đường trở về   giống?” 
"Đường lớn thỉnh thoảng sẽ    ngang qua." 
Dù  bây giờ   là buổi sáng trời còn  sáng, nếu     thấy cô cùng   quan hệ thì sẽ  , cho nên  trai giải thích:
"Chúng   đường nhỏ, tuy rằng xa một chút, nhưng nhiều bóng râm, hơn nữa  ít bụi.”
Anh  sớm nhận , cô gái  vô cùng thích sạch sẽ.
Cùng một loại kiểu cách, màu sắc quần áo,  khác mặc đều  cảm giác xám xịt, mà cô  mặc   một cảm giác khiêm tốn, tao nhã cổ xưa,  lẽ chính là bởi vì   cô  sạch sẽ gọn gàng.
Ừm ~~ còn  thể bởi vì phong thái dịu dàng nhã nhặn  gương mặt xinh  .
"À." 
Phong Tri Ý  phương hướng phía :
"Hình như là sẽ  vòng qua mỏ than bên  đúng ?”
"Ừ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-40-cham-mot-cai.html.]
Chàng trai dừng một chút:
"Cô  từng qua bên  ?”
"Không ,  chỉ   qua." 
Tốt  gì cô cũng  tới hơn một tháng, các loại tin tức lớn nhỏ, ít nhiều đều  một chút:
"Nghe  trong thôn... Không , trong đại đội còn   ít  đến đào than ở mỏ than   ?”
"Ừ." 
Chàng trai trầm mặc một chút:
"Sau  nếu  cần thiết, thì cô  nên đến bên , bên   an  .”
Phong Tri Ý sửng sốt:
"Vì   an ? Không  gần nơi  còn  một doanh trại quan đội ?”
"Mỏ than  khi  phát hiện và   khai thác,  dẫn tới  nhiều phần tử bất hợp pháp trộm khai thác than, cho nên mới  thể đặc biệt lập doanh trại quân đội ở đây đó." 
Chàng trai giải thích tỉ mỉ với cô:
" mỏ than  quá lớn, lợi ích mê lòng , tình trạng khai thác trộm nhiều   ngừng.”
“Những  trộm mỏ than cũng   là  ,   đến việc họ thường xuyên cướp  qua đường, còn  bắt  đồng chí nữ  đơn độc là kéo  trong rừng..."
Dường như là ý thức    chuyện  ,  trai dừng    nữa.
Phong Tri Ý  hiểu, tuy rằng cô  sợ, nhưng vẫn trả lời:
"À,   .”
Rồi cô  con đường nhỏ tĩnh mịch,  đẽ, cây cối rợp bóng, thì hỏi:
"Bên  vòng trở về  xa ?”
Nếu  xa,   cô đến thị trấn sẽ  vòng qua con đường nhỏ  về.
Con đường lớn đó, thật sự là quá nhiều bụi. 
Hơn nữa bên   nửa ngày cũng  gặp  một  nào,  chừng cô còn  thể len lén lấy xe điện    đường nhỏ.
"Không xa, đạp xe cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ." 
Chàng trai cho rằng cô  nhanh về nên lập tức tăng nhanh tốc độ đạp xe.
Dưới sự cố ý tăng tốc của  trai,  đến một giờ bọn họ  trở  Mộng Trang đại đội.
Chàng trai dừng  ở lối  của rừng, tháo hết đồ đạc xuống,  đó đội  mũ cho cô: 
"Cô về  ,   trả xe.”
Sau khi  khỏi rừng là những cánh đồng,  vượt qua những cánh đồng để trở về thôn.
Mà hôm nay là ngày nghỉ, tuy   bắt buộc, nhưng vẫn   ít  ở  đồng ruộng  việc kiếm công điểm.
Đương nhiên  sẽ  tiện chở cô xuất hiện  mặt  đưa cô về thẳng nhà.
"Được." 
Phong Tri Ý nhận đồ đạc, bước  khỏi rừng.
Tô Vọng Đình  về phía cánh đồng, cầm lấy bình nước, vặn   xuống bờ ruộng.
Lúc ngửa đầu giơ tay lên,  định đổ nước trong bình  miệng, thì  thấy một thiếu nữ mặt mày như họa, tươi trẻ, xinh    từ trong núi.
Anh  lập tức dừng tay , ngơ ngác  cô gái giẫm lên hoàng hôn dần dần  đến gần.
Ngọn núi xanh biếc ở  lưng cô ,  nổi bật làn da trắng như tuyết ngọc.
Cô gái ngẩng đầu liếc mắt, đôi mắt chuyển động như nước trong suốt dịu dàng.
Tô Vọng Đình chớp chớp mắt, xác định   ảo giác,   vội vàng húc khuỷu tay  Triệu Học Binh  mới  xuống bên cạnh :
"Này, đó là ai ?”
Triệu Học Binh  qua phía ánh mắt Tô Vọng Đình chỉ,   cũng giật ,  đó khẽ lắc đầu:
"Không , chắc là thanh niên trí thức mới tới.”
Trong thôn bọn họ,  thể sinh  một thiếu nữ trong sáng, dịu dàng, khéo léo,  sẵn khí chất cao quý như  .
Một nông phụ trung niên đúng lúc đang  việc ở bên cạnh,   thì  về phía ven đường một chút, lập tức bà  nở nụ :
"Cô  ! Là thanh niên trí thức trong đại đội chúng , tên là Trần Tố Tố.”