Cô chỉ  cô dâu là hoa hậu thôn Hà Mỹ Lệ, chủ rể là  họ của nữ chính, nhưng tên là gì thì  .
"Chú rể tên là Hứa Quốc Xương, cô dâu tên là Hà Mỹ Lệ." 
Cô gái  đưa bao lì xì  gói xong đẩy đến  mặt Phong Tri Ý:
"Cô  xong thì  giúp  với.”
"Được." 
Phong Tri Ý :
"Vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão" lên  phong bao tiền mừng của .
Sau khi  xong, cô  lên bao tiền mừng của cô gái :
"Sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp." 
Ở phần tên  mừng cưới thì:
" , tên của cô cụ thể là chữ nào?”
Cô  mà  khỏi ngại ngùng, đến giờ cô còn   cô gái  cụ thể tên là gì.
Ở tận thế  lâu, cô quen với bóng tối và lạnh lùng, cũng  trải qua quá nhiều những chuyện như "bạn bè  quen  trao đổi tên, nháy mắt liền biến thành tang thi cùng  tàn sát lẫn ".
Dần dà, cô trở nên mệt mỏi lãnh đạm, lười cùng  khác  quen. 
Bất luận là quen  bao lâu, đối phương  chủ động  thì cô cũng   thói quen chủ động hỏi tên  khác.
Đối phương  hề   chuyện :
"Phương Tiểu Phương.”
Phong Tri Ý xém nữa nghoạch  một vết  giấy đỏ, cô giương mắt kinh ngạc  cô gái :
"Cô  cô tên là gì cơ?”
"Phương Tiểu Phương." 
Đối phương cho rằng cô   là mấy chữ nào, còn giải thích cụ thể:
"Phương trong khối lập phương, Tiểu trong lớn nhỏ, chữ Phương cuối cùng là Phương của phương thảo. ”
"À." 
Trong lòng Phong Tri Ý phức tạp  bao tiền mừng cho cô , cho tới bây giờ cô cũng  từng nghĩ tới, cô gái sảng khoái hào phóng ,  mà chính là vợ cả của nam chính.
Nếu như lúc    Phương Tiểu Phương là ai, cô còn  thể để "vợ cả nam chính" là một cái tên, là một biểu tượng, là một  giấy,  thể thờ ơ.
 bây giờ thì ? Đối phương   gì cũng dẫn cô   mấy , cô  nên  tay can thiệp  cuộc sống của  khác  ? 
Hay thuận theo tự nhiên là  nhất? Cũng     nữ chính thiết kế  cô  gả cho là   , nếu  đến lúc đó  cứ xem tình huống  giúp cô  một phen?
Tâm tư Phong Tri Ý chuyển biến trong nháy mắt, cô đưa cho cô gái  phong bao lì xì   xong:
"Xong .”
Phương Tiểu Phương cầm lên cẩn thận quan sát:
"Chữ   thật đó!”
Phong Tri Ý   gì  , cất bút:
"Bao tiền mừng đưa cho cô dâu chú rể như thế nào ?”
Phương Tiểu Phương bỏ bao tiền mừng  trong túi,    :
"Bên cạnh chúng   bàn của các bậc bề , cô dâu chú rể chắc là sẽ đến mời rượu, đến lúc đó chúng  đưa bao tiền mừng cho bọn họ là .”
Phong Tri Ý   thì nghi hoặc:
"Không  cô dâu chú rể nên mời rượu từng bàn ?”
"Hả! Họ mời rượu gì cho một nhóm con gái chúng  chứ?"
Phương Tiểu Phương xua xua tay như chuyện đương nhiên:
"Cho dù là các thím các bác gái thì họ cũng  cần kính rượu, kính các cụ ông, bô lão là .”
Phong Tri Ý   thì im lặng, tuy rằng thời đại  bắt đầu chủ trương bình đẳng nam nữ, phụ nữ cũng  thể chống đỡ nửa bầu trời.
 tư tưởng trọng nam khinh nữ mấy ngàn năm  thâm căn cố đế cũng   dễ dàng  đổi như .
Không  đến đàn ông, ngay cả một  phụ nữ cũng  thói quen coi thường và hạ thấp bản .
Ngay cả khi Phương Tiểu Phương tự nhận  là một  phụ nữ mới trong thời đại mới, thì cô  cũng  ý thức , hành vi  là coi thường phụ nữ, là họ  nhận  sự tôn trọng xứng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-43-viet-bao-tien-mung.html.]
"Được ." 
Phong Tri Ý khẽ thở dài một tiếng âm thầm ở trong lòng, cô bỏ bao tiền mừng  trong túi   dậy:
"  rửa tay một chút.”
Phương Tiểu Phương nghi hoặc  cô:
"Tay cô    sạch sẽ ? Rửa tay cái gì?”
"Chẳng lẽ  bữa ăn  cần rửa tay ?" 
Huống chi    lau bàn,   bao tiền mừng.
"Được ." 
Phương Tiểu Phương xua xua, lẩm bẩm  trong thành phố mấy  đúng là lắm chuyện:
"Cô nhanh lên nhé! Sắp  đồ ăn !”
"Được." 
Phong Tri Ý bước nhanh xuyên qua bàn ghế rời , ở góc đoạn rẽ chỗ góc tường,  thấy  bóng  vụt qua hướng của .
Ngay lập tức cô đảo chân, xoay  một cái, nhẹ nhàng  cách đó xa  một mét, đồng thời sai khiến cỏ  chân  đối phương vấp ngã,  đó  đối phương “bịch” một tiếng, ngã một cái cắm đầu xuống đất! 
Phong Tri Ý giống như đang hoảng sợ, mà đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, cô cố ý sợ hãi khom lưng hỏi:
"Anh   chứ?”
Trong nháy mắt,  nhào ngã  mặt đất , Tô Vọng Đình trong lòng sụp đổ, ngã nhào  mặt đất quá mất mặt.
Hận  thể đào ngay cái lỗ để chui . Cho đến khi Phong Tri Ý hỏi,   mới che mặt chật vật  lên:
"Không ,  ,  đụng  cô chứ?”
"Không ." 
Phong Tri Ý  như  :
"Thật ngại quá,   ngờ rẽ     đến, nên  gấp một chút.”
"Không ,  cũng  ngờ." 
Tô Vọng Đình sờ sờ mặt, cũng may   cào xước phá tướng,   yên tâm hạ tay xuống, nhếch miệng  sáng rực:
"Chuyện , ..."
Anh   mở miệng thì  Phong Tri Ý cắt đứt:
"Vậy   việc,   nhé.”
Nói xong cô gật đầu, xoay  bước thật nhanh  mất.
Tô Vọng Đình há miệng, duỗi tay Nhĩ Khang** nửa ngày  kịp phản ứng. 
** Cái cảnh Nhĩ Khang giơ tay trong phim Hoàn Châu Cách Cách   lấy   meme ý.
Anh   đầu   Triệu Học Binh từ trong góc  , ngượng ngùng thu tay về, buồn bực gãi gãi đầu:
"Chiêu    vô dụng ?”
Còn tưởng rằng  thể  hảo đụng , đụng một cái mặt đỏ tai hồng, đụng thành một cuộc gặp gỡ  đẽ.
Triệu Học Binh liếc Tô Vọng Đình một cái giống như  đồ ngu ,  chớp mắt  qua  mặt  :
"Đi nào, sắp bắt đầu ăn cơm ,   bữa tiệc thôi.”
——
Phong Tri Ý rửa tay  nhanh chóng trở  bữa tiệc, Phương Tiểu Phương đang cướp cho cô một bát cơm lớn:
"Cho cô ! Sắp tới sẽ  thức ăn, chú ý giành nha!”
"Cám ơn cô." 
Phong Tri Ý lau tay  xuống.
“Tới !”
Phương Tiểu Phương mắt sáng lóa  từng chậu thức ăn  bưng lên bàn, cô  phấn khởi nhắc nhở Phong Tri Ý chú ý cướp:
"Ngàn vạn   nên nhã nhặn,   với cô ! Nếu  thì cô sẽ   gì để ăn !”
Phong Tri Ý  Phương Tiểu Phương vui vẻ giống như đứa trẻ, thì bật :
"Được.”
Tuy  như , nhưng lúc thức ăn  đưa lên bàn,  một đám thiếu nữ điên cuồng đưa đũa cướp, Phong Tri Ý chỉ gắp một chiếc đũa tượng trưng, là cả chậu thức ăn   cướp sạch, ngay cả nước sốt cũng  còn.