"Không cần ." 
Phong Tri Ý  cần suy nghĩ  từ chối luôn.
"Cô tiếp tục xem phim .”
Nếu Phương Tiểu Phương đưa cô về, chờ đến điểm thanh niên trí thức, Phương Tiểu Phương chẳng  là một  về nhà ? Cô  cũng là một cô gái và cũng  chắc sẽ an .
Và cô thì cô tự tin rằng   thể  an .
 Phương Tiểu Phương  tin:
"Cô về một  sẽ  an  .”
Phong Tri Ý vui vẻ  :
"Yên tâm , lúc  tất cả   đang xem phim,   an .”
“Ngược  là cô,  khi xem phim nhớ về cùng với gia đình,  nên  bộ một   ban đêm.”
Phương Tiểu Phương  đầu   quần chúng đang tập trung tinh thần xem phim, đến mắt đều  nỡ chớp một cái, thì miễn cưỡng yên tâm gật đầu:
"Vậy  đường cô cẩn thận một chút.”
"Ừ." 
Phong Tri Ý xoay  hòa  bóng đêm đen nhánh.
Tiếng ếch kêu vang, đom đóm bay lượn, màn đêm ở nông thôn tuy rằng  yên tĩnh, nhưng   vẻ vô cùng yên bình.
Bước chân Phong Tri Ý nhẹ nhàng   con đường nông thôn nhỏ, vốn định cảm thụ thật  một chút gió đêm đầu hè  lạnh,  vô tình   tiếng bước chân từ xa phía .
Phong Tri Ý nhướng mày,  đó cố ý điều chỉnh bước chân, lúc nhanh lúc chậm.
Cô phát hiện tiếng bước chân đuổi theo phía  cũng biến hóa theo, từ đầu đến cuối duy trì  cách  xa  gần.
Hình như   ác ý gì,      gì?
Phong Tri Ý ở chỗ rẽ tránh   gian, thấy bóng  đuổi theo đang sốt ruột tìm cô khắp nơi là đứa nhỏ xui xẻo , cô xuất hiện  một cái cây  :
"Anh  theo   gì?”
Chàng trai  đầu   thấy cô, sự sốt ruột  mặt tản , khôi phục khuôn mặt   biểu cảm:
"Buổi tối cô về một   an .”
Phong Tri Ý dừng , thì  là  hộ tống  về ? 
Sao đứa trẻ   ngọt ngào như  chứ. Cô dịu dàng :
"Không ,    sợ bóng tối,  cái gì  an  ,  mau   xem phim !”
Một năm khó lắm mới  một  đó!
Chàng trai   phản ứng, mà  chằm chằm  mu bàn tay của cô:
"Sao cô  bôi thuốc?”
Tuy rằng  chút ánh sáng mờ mờ, nhưng tối như  chắc là  thấy rõ chứ nhỉ?
Cho nên Phong Tri Ý đang định  dối là bôi , nhưng hình như    trai   ý đồ:
“Không  mùi.”
Phong Tri Ý: "..."
Đứa nhỏ xui xẻo  là yêu mà quỷ quái hả,  dễ lừa gạt tý nào, Phong Tri Ý đành  :
" định về rửa mặt  đó mới bôi.”
Thực  cô  định bôi, lúc   bỏng, cô  dùng dị năng phòng ngự một chút, cho nên bỏng  nặng, chỉ là đỏ một mảng, buổi tối cô dùng dị năng chữa trị một chút là khỏi,  cần bôi thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-47-co-cai-duoi.html.]
"Ừ,  về ." 
Chàng trai  xong thì lùi về phía  vài bước,  đó  yên  Phong Tri Ý.
Khóe miệng Phong Tri Ý khẽ giật giật:
"Không cần thiết,   thể tự   về.”
  trai bướng bỉnh  tại chỗ,  cô   một lời,  hình cao cao gầy gò  ở đó,  cảm giác  kiên định.
Phong Tri Ý    đánh bại, thỏa hiệp :
"Vậy  cũng  cần  ở phía , cùng   thôi.”
Đi đường ban đêm còn kéo theo một cái đuôi nhỏ phía , cảm giác  kỳ quái.
Chàng trai im lặng:
"Cô  cùng , lỡ    bắt gặp thì  .”
"Được thôi." 
Phong Tri Ý đành  xoay  tiếp tục  về phía điểm thanh niên trí thức.
Đến điểm thanh niên trí thức,  trai  phía xa xa  theo Phong Tri Ý an    nhà.
Đợi đến khi ánh đèn trong phòng sáng lên, thấy   gì dị thường,  mới xoay  rời .
Nhà nông tháng thì rảnh rỗi, tháng thì bận rộn gấp mấy .
Sau ngày mùng một tháng năm, cây cải dầu    chín muồi, đại đội sản xuất bắt đầu khẩn trương thu hoạch cải dầu  quy mô lớn.
Vương đội trưởng xem xét Phong Tri Ý sức yếu, cũng sợ  thể yếu ớt của cô đến mức  cắt  bao nhiêu cải dầu, ngược  say nắng té xỉu  mặt đất thì sẽ chậm trễ công việc.
Ông  liền sắp xếp cho cô ôm cải dầu  cắt xong lên xe,  đó cùng xe vận chuyển đến bãi phơi thóc,  dỡ xuống xe phơi nắng.
Phong Tri Ý cùng bác Bành và Bành Nha Nha chung một tổ,  khi chất lên xe, do bác Bành kéo xe, cô và Bành Nha Nha ở phía  hỗ trợ đẩy.
Bác Bành năm nay hơn năm mươi tuổi,  thể cũng khá khỏe mạnh, dường như  thể tính là một lao động tráng kiện. 
Bành Nha Nha tuy mới chín tuổi, nhưng  việc còn thuần thục hơn so với cô.
Ba  bọn họ cùng   việc, so với hai  cường tráng khác  việc một tổ tốc độ  chậm hơn bao nhiêu.
Chỉ là trong chuyến thứ hai, ba  bọn họ kéo đầy cải dầu   trong thôn  nửa đường, thì gặp  Tô Vọng Đình đưa theo cảnh vệ của  ,  là đến giúp  nhà liệt sĩ  việc.
Tối hôm qua  khi trở về, Phong Tri Ý bảo AI điều tra, trong sách   tên "Tô Vọng Đình"  .
Sau đó phát hiện  chỉ , mà phần diễn còn  nặng.
Anh  là con trai của quan lớn trong kinh thành, ông nội còn là nguyên lão khai triều, họ   là trụ cột trung lưu trong quân. 
Mấy đời quyền quý nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi  chút ăn chơi.
Chẳng  ở Bắc Kinh đang hỗn loạn lớn  ,     nhà đưa đến vùng nông thôn xa xôi  để tránh đầu sóng ngọn gió, thuận tiện ở trong quân doanh gần mỏ than bên  luyện tập một phen.
Mà nam chính  vặn là tân binh mà ông nội   tương đối coi trọng, chuẩn  bồi dưỡng, nên để cho nam chính  cùng  , tương đương với cùng thái tử  sách.
Cho nên,   ở trong sách, cùng nguyên  Phong Tri Ý là tồn tại  khác  lắm. 
Anh  bên ngoài là chiến hữu,   của nam chính, nhưng thực  là  hiến ngón tay vàng cho nam chính.
Phong Tri Ý  tích cùng đám  nam nữ chính đến quá gần, cô  định mở miệng, chỉ thấy bác Bành  sảng khoái đồng ý. Cô đành  lặng lẽ nuốt xuống lời từ chối   đến bên miệng.
Dù , bộ đội giúp gia đình liệt sĩ  việc, là chuyện bình thường, cũng là chuyện đáng để đề xướng.
Mặc dù cô cũng  hưởng lợi, nhưng    rõ là đến giúp đỡ gia đình liệt sĩ, cũng   đến giúp cô. 
Chính chủ    đồng ý, cô cũng  tiện  thế, tự  đa tình từ chối.
Vì thế  đó, cảnh vệ viên giúp bác Bành  cắt cải dầu, Tô Vọng Đình thì tiếp nhận xe kéo,  đầu  nhe răng   một cái với Phong Tri Ý đang hỗ trợ đẩy xe: