"Lại gặp  .”
Phong Tri Ý   bình tĩnh mà ôn hòa:
"Vậy thì  phiền đồng chí .”
Tô Vọng Đình  nhẹ đè tay vịn kéo xe lên:
"Hai   cần đẩy ,  theo bên cạnh là  .”
Nếu    xe đựng dầu quá cao,  còn đường sống,   còn  hai  bọn họ  lên xe.
Phong Tri Ý  để ý, vẫn hỗ trợ đẩy.
Bành Nha Nha  Phong Tri Ý một chút,  đó cũng ngoan ngoãn  theo.
 Phong Tri Ý  nghĩ tới    giống như một  chủ sống an nhàn sung sướng, nhưng sức lực   lớn, dễ dàng kéo xe mà ba  các bọn họ  tốn sức .
Sau khi kéo đến bãi phơi thóc trong thôn,   còn giúp dỡ cải dầu xuống xe phơi nắng.
Tay chân của   dài, tốc độ  việc đương nhiên nhanh hơn so với cô và Bành Nha Nha  cộng , điều  ngược   cho Phong Tri Ý  chút bất ngờ.
Lúc trở về,   còn chê bai hai  bọn họ chân ngắn  quá chậm, bảo hai  bọn họ  lên xe, để   kéo hai  chạy, đỡ cho chậm trễ thời gian.
Tuy rằng lý do  chính đáng, nhưng Phong Tri Ý luôn cảm thấy    khanh khách   ý , cho nên cô kiên định từ chối,  cô chạy theo kịp, tuyệt đối sẽ  chậm trễ.
Tô Vọng Đình đành  tiếc nuối bỏ qua.
Có lao động cường tráng dung mãnh  hỗ trợ, mỗi một chuyến bọn họ vận chuyển tốn ít thời gian hơn nhiều. 
Nguyên bản bác Bành  lẽ một buổi sáng  thể vận chuyển năm xe, nhưng một buổi sáng trôi qua, bọn họ  vận chuyển tám xe.
Lúc xếp chuyến xe thứ chín, bác Bành đang cắt rau cải dầu  mặt đất đưa chìa khóa cho Bành Nha Nha:
"Nha Nha, cháu về nhà nấu cơm trưa . Hái thêm mấy món ăn trong vườn rau, lấy đậu phụ buổi sáng bà đổi, còn  nướng thịt khô treo  mái hiên . Và xào hai quả trứng gà nhà  tích góp nữa.”
Phong Tri Ý  Bành Nha Nha gầy nho nhỏ:
"Bác gái, để cháu   thì vẫn hơn.”
Một đứa trẻ nhỏ như ,    thể nấu bữa ăn cho năm  ?
Nắp nồi gỗ nặng như  một đứa trẻ cũng  cầm  mà? Cẩn thận đừng để  bỏng.”
“Hay là hai  đều  ?”
Tô Vọng Đình  xen ,   ôm một lượng lớn cây cải dầu, dùng sức chèn thật chặt lên xe,  xoay   tiếp nhận bó cải dầu Phong Tri Ý ôm tới:
"Hai  nấu cơm cũng nhanh hơn,   chút đói bụng .”
Bác Bành   thì lập tức :
"Cũng ,  hai  đều về nấu cơm .”
Dù    giúp chúng   cả buổi sáng, nhất định  cho họ ăn cơm trưa.
Phong Tri Ý vốn định  nốt xe  nữa, nhưng lúc  thôn, Tô Vọng Đình bảo cô với Bành Nha Nha về nhà nấu cơm,  một     thể  , nên cô và Bành Nha Nha chuyển hướng  về phía nhà họ Bành.
Phong Tri Ý bảo Bành Nha Nha về nhà hái thêm chút rau trong vườn, bản  cô thì tính  điểm thanh niên trí thức một chuyến,  lấy ít thịt ngon từ trong  gian  để phụ thêm món ăn.
Dù    vất vả  cả buổi sáng mà  công việc nặng nhọc,  ăn chút đồ dầu mỡ thì buổi chiều   sức  việc ?
Cô về điểm thanh niên trí thức lượn một vòng, mang theo ít gạo, thịt lợn và mỡ ăn trở về nhà họ Bành.
Bành Nha Nha  hái rau xong, đang ở trong sân nhặt rau.
Cô bé  thấy Phong Tri Ý xách đồ đầy tay thì hai mắt sáng ngời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-48-lai-gap-nhau-roi.html.]
Tuy rằng lưu luyến  nỡ, nhưng cô bé vẫn khẩn trương từ chối:
"Chị Tố Tố, nhà em  thịt mà, chị nên tự giữ  để ăn .”
Phong Tri Ý cúi  xoa xoa đầu cô bé:
"Đây là thịt ngày hôm qua chị mua từ thị trấn, thời tiết nóng,  để lâu , nếu  ăn thì sẽ hỏng mất.”
“Hơn nữa, hai  bộ đội  giúp chúng   việc, dù  cũng   cho bọn họ một ít đồ ăn ngon, đúng  nào?”
Nói xong  đợi cô bé  thêm, cô chuyển đề tài hỏi:
"Để chị xem nào, em  hái ray gì ?”
Bành Nha Nha lập tức nhấc giỏ rau lên cho cô xem:
"Em  hai  trai ăn nhiều lắm, nên trong vường  rau gì hái  thì em đều hái hết!”
Phong Tri Ý lật lật trong giỏ, phát hiện  ớt, mướp hương, mướp đắng, cà chua, đậu đũa:
"Vậy chúng   thịt xào ớt, mướp đắng trộn lạnh, đậu đũa xào thịt..."
Bành Nha Nha  cô  tên món ăn, thì lấy từ trong tủ  một miếng đậu phụ và hai quả trứng gà:
"Bà nội   cả đậu phụ và trứng gà nữa.”
"Vậy thì thêm đậu phụ Ma Bà, canh trứng mướp hương." 
Nói xong, Phong Tri Ý lắc lư thịt heo trong tay:
"Còn  thịt kho tàu, năm món một canh, hẳn là đủ cho năm  ăn .”
Bành Nha Nha   thì bối rối, bởi vì tên món ăn Phong Tri Ý  cô bé  từng   qua.
Phong Tri Ý gọi Bành Nha Nha cùng   việc, rửa rau nhóm lửa các thứ, Bành Nha nha  nhanh hơn cô nhiều. 
 thái rau xào rau gì đó, thì cô tự  . Một đứa trẻ nếu  chú ý, sẽ tự  tổn thương chính .
Cô  ít nấu cơm, tài nấu nướng cũng bình thường, nhưng một vài món ăn gia đình, thì cô nấu vẫn dễ như trở bàn tay.
Huống hồ cô dám bỏ nguyên liệu, cho nên lúc đám  bác Bành cùng Tô Vọng Đình  việc xong trở về, liền ngửi thấy mùi thức ăn đầy nhà  cho   thèm nhỏ nước miếng.
"Wow! Nấu món gì ngon ! Mùi thơm quá luôn!"
Lúc Tô Vọng Đình nhảy  sân thì đúng lúc Phong Tri Ý bưng nồi canh cuối cùng từ trong phòng bếp  trong nhà.
Thấy   trở về, cô  đầu   một tiếng:
“Về  ? Chúng   thể rửa tay và ăn tối .”
Cô gái đang bưng nồi canh dịu dàng  bảo họ rửa tay, nụ  đó khiến tim Tô Vọng Đình run lên,   bước một bước dài đến đưa tay :
"Để , để ! Cẩn thận bỏng!”
Tô Vọng Đình mặc áo ba lỗ quân dụng, đầm đìa mồ hôi, cả  cơ bắp,  vẻ mười phần nam tính. Cả  nóng hừng hực xông đến khiến Phong Tri Ý lặng lẽ lui sang bên cạnh:
"Đừng! Anh mau rửa tay và rửa mặt chuẩn  ăn tối .”
Nói xong, cô bưng canh xoay    nhà chính.
Tô Vọng Đình theo bản năng ngửi ngửi mùi mồ hôi khắp  ,   sờ sờ mũi một cái  vội vàng  múc nước rửa sạch.
Phong Tri Ý bưng canh  nhà     phòng bếp lấy bát đũa, cô múc cho mỗi  một bát cơm lớn, để Bành Nha Nha đặt lên bàn.
Bác Bành  mới  nhà, thì  thấy một bàn đồ ăn đầy dầu mỡ, ngay lập tức biến đổi sắc mặt.
Bành Nha Nha  mới nấu cơm xong, cô bé vô cùng hiểu chuyện kéo bà nội sang một bên, mắt liếc về phía hai  lính đang rửa tay rửa mặt trong sân,  nhỏ giọng giải thích: