“Vậy ngài dự định  thế nào để đền đáp “ân nghĩa” to lớn  của họ?”
“Tất nhiên là  đền đáp thật  .” 
Vì họ dường như  định buông tha cho cô, thậm chí còn  ý đe dọa, ép cô  tuân theo, thì đừng trách cô  hành động .
Phong Tri Ý lấy  một đống “con trùng nhỏ”, ánh mắt lạnh lùng,  hứng thú.
“Hãy  thu thập thông tin. Dù ,   thông tin,  phụ nữ giỏi giang cũng khó   gì đúng ?”
Cô  giờ  quan tâm, tự nhiên cũng  hiểu  về nhà họ Sở. 
Nếu  , thì  công khai, minh bạch, đánh bại họ thật triệt để.
“Tuân lệnh!” 
Nhị Cẩu Tử hứng khởi khởi động và phóng  những "con bọ nhỏ"   kết nối, còn  ngừng thể hiện lòng tham:
“Thực   cần phức tạp như  ? Ngài chỉ cần tự  đến một chuyến, khiến nhà họ Sở  bệnh c.h.ế.t ngay hoặc lây nhiễm một dịch bệnh gì đó khiến quốc gia  tiêu diệt nhân đạo,   là chuyện nhỏ  ?”
“Sao  lãng phí năng lượng của chúng ? Ngọc năng lượng của chúng   nhiều lắm .”
Nó cần năng lượng để hoạt động,   năng lượng nó sẽ tắt máy.
Đó là thức ăn của nó! Thật đau lòng!
Phong Tri Ý  hài lòng vỗ  đầu Nhị Cẩu Tử:
“Không    với ngươi bao nhiêu   , sống trong một thế giới,  tôn trọng và tuân theo quy tắc sinh tồn và pháp luật của thế giới đó.”
“Đừng quá tự phụ, cũng đừng lạm dụng khả năng của  để  bất cứ điều gì  , cẩn thận Thượng Đế  thích chúng , một ngày nào đó sẽ quăng chúng  trở !”
Sau đó cô còn cảnh báo nó:
“Và   đừng truyền tải những suy nghĩ  cho con trai, nếu   sẽ format ngươi đấy.”
Nhị Cẩu Tử gãi gãi đầu:
“... Được, chúng  sẽ là công dân , tuân thủ pháp luật.”
Thực  nó  hiểu lắm, chủ nhân của nó    thể   luật pháp và quy tắc, tại    giống như những  thường, tuân thủ và sống một cuộc sống lành mạnh, chân chính? 
Làm theo ý ,  bất cứ điều gì     là thú vị hơn ?
Trong khi Nhị Cẩu Tử chăm chỉ thu thập thông tin về nhà họ Sở, chuyện nhà họ Đỗ  gây ồn ào trong hơn một tháng và cuối cùng cũng  kết quả.
Dưới bầu trời nắng rực rỡ của tháng ba,  ngày Tết Thanh Minh, mưa xuân lất phất rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-480-phai-den-dap-on-nghia-nay-that-tot.html.]
Bầu trời  xám, giống như một bức tranh thủy mặc vĩ đại. 
Dưới màn mưa, Mạnh Tây Châu cầm ô, bước nhanh qua sân, trở về nhà.
Vừa bước  sân,  thấy trong bức bình phong của lá xanh mát mẻ,  mái nhà ngói xám đang rơi những giọt mưa tí tách.
Phong Tri Ý và đứa bé đang  bên cửa sổ. 
Cô chỉ  những giọt mưa rơi  ngừng và hỏi:
“Đây là cái gì?”
Bé Mạnh Chước  lên, mắt to sáng lấp lánh, nhớ  những gì   dạy  dạy :
“Mưa.”
“Thật thông minh!” 
Phong Tri Ý nghiêng  hôn lên má bé, đưa cho bé một viên kẹo màu xanh,  chỉ  cái cây bên ngoài cửa sổ:
“Vậy cái  là gì?”
Bé Mạnh Chước cất viên kẹo như một bảo bối  túi  ngực,  đầu   cửa sổ  cái cây, nhưng  thấy Mạnh Tây Châu đang dùng ô, mang theo một túi lớn đang   gốc cây, mắt sáng lên hét lớn:
“Ba ba!”
Hả? Cây to  thành ba ba ? Cô dạy nó như thế nào mà  thành  thế ? 
Phong Tri Ý  đầu   ngoài, thấy Mạnh Tây Châu đang mỉm  vẫy tay với họ từ bên ngoài cửa sổ.
Cô vội vàng ôm lấy bé đang lật đật  chạy  ngoài và hỏi:
“Sao hôm nay  về sớm thế?”
“Anh  chút việc.” 
Mạnh Tây Châu chỉ về hướng cửa,  hiệu chờ   nhà  sẽ .
Bé Mạnh Chước thoát khỏi tay , “đập đập đập” chạy đến cửa chào đón, thấy Mạnh Tây Châu đang thu ô ở cửa, bước , liền lao đến ôm chặt:
“Ba ba!”
“Ôi!” 
Mạnh Tây Châu vội vàng cúi xuống, ôm lấy cục cưng đang lao đến, bế lên trong khi   nhà và hỏi:
“Hôm nay con ăn  mấy viên kẹo ?”
Gần đây vợ  đang dạy bé nhận  đồ vật, mỗi  nhận   một thứ sẽ  thưởng một viên kẹo, khá hiệu quả trong việc kích thích sự hứng thú của trẻ.