"Bà nội, chỗ thịt, gạo và mỡ  đều là chị Tố Tố mang tới, trong phòng bếp còn dư!”
Bác Bành sửng sốt, lúc xoay   phòng bếp rửa tay, quả nhiên bà  thấy nhiều thêm vại mỡ, vại gạo, còn  tương ớt mà Phong Tri Ý lấy   đậu phụ Ma Bà, chẳng qua lột bao bì nên    là cái gì.
Sắc mặt bác Bành buông lỏng, nhưng bà    chút băn khoăn. 
Bà  thầm nghĩ    thể để thanh niên trí thức Trần nấu cơm nữa, đúng là   cách sống , đồ   một bữa  hết sạch .
Rửa tay xong, năm   xuống quanh bàn ăn, Tô Vọng Đình  một bàn đầy sắc hương hương vị đều  đủ thì mừng rỡ hỏi:
"Thịnh soạn quá! Tất cả đều là cô nấu ?”
"Ừ." 
Phong Tri Ý chia đũa cho  :
"Tài nấu nướng của  bình thường,  ăn tạm nhé.”
“Cái  mà còn ăn tạm gì nữa!”
Bác Bành  kìm  đau lòng:
"Nhà cháu vất vả lắm mới gửi cho cháu một ít đồ , cháu cứ giữ  từ từ ăn, đừng lấy  cho phí! Ăn uống nhà bác đều  .”
Phong Tri Ý  gật gật đầu   gì, dù  hiếm lắm mới  một  như . 
Quan trọng nhất là cô   nợ nhân tình. Người   giúp cô  việc kiếm  công điểm, thì dù  cô cũng nên  qua  .
Tô Vọng Đình ở bên cạnh tủm tỉm ,  vẻ mặt thản nhiên bình thường của cô,   đoán bối cảnh gia đình cô chắc là  tệ. 
Phải  rằng kể cả là nhà   thì cũng   cách nào thường xuyên ăn ngon như . 
Không  là  đủ khả năng, mà đôi khi  thể mua  đồ.
Hơn nữa, bữa cơm   cho   ăn mãi  dừng  .
Anh  ăn như hổ đói, còn cô thì vẫn dịu dàng nhã nhặn,  nhanh  chậm,  thể   cô  dạy dỗ  kỹ. 
Đến lúc ăn cơm xong, Phong Tri Ý mang cà chua ngào đường trắng, ngâm trong nước giếng lạnh , ăn hoa quả  bữa cơm giải ngấy cho  .
Chu đáo thật đấy,   ăn vô cùng sảng khoái, buổi chiều  việc cũng hăng hái gấp bội.
Bận rộn cả một ngày, buổi tối ăn cơm xong, Tô Vọng Đình cùng cảnh vệ viên rời , Phong Tri Ý kéo bác Bành qua bên cạnh thương lượng:
"Bác ơi, từ ngày mai cháu  cùng    việc nữa.”
Bác Bành sửng sốt:
"Sao ?”
Hôm nay   là vẫn  ? 
Năm  bọn họ  ngày hôm nay ước chừng cắt và chuyển hơn một mẫu cải dầu về, tổng cộng kiếm  hơn một trăm công điểm!
Phong Tri Ý  nhạt:
"Chiến sĩ giải phóng quân   đến trợ giúp gia đình liệt sĩ, cháu cứ  theo chiếm hời thì  nên.”
Bác Bành  cô suy nghĩ một chút,   :
"Cháu  tránh hiềm nghi chứ gì? Bác  thể    lính đó vì cháu mà tới.”
Phong Tri Ý  ,   gì. 
Đương nhiên cô nhận  , cô cũng   trẻ con   chuyện đời. 
Bởi  nên cô mới  tránh .
Bác Bành trầm ngâm gật đầu:
"Nếu cháu   ý định hẹn hò với   thì quả thật nên tránh, để đỡ lan truyền tin đồn khó .”
"Vậy  khi bọn họ , cháu sẽ  trở về ăn cơm  ạ." 
Phong Tri Ý còn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-49-khong-lam-chung-nua.html.]
"Mấy phần gạo và mỡ  cháu để  cho bác chiêu đãi bọn họ, coi như là cháu cảm ơn bọn họ hôm nay hỗ trợ ạ.”
Bác Bành   thì bật :
"Cháu thật là, nợ   một chút cũng  chịu.”
Sau đó bác Bành hỏi luôn: 
"Vậy cháu ăn như nào?”
Phong Tri Ý tìm một lý do khiến     lo lắng, cũng  cách nào từ chối:
"Nhà cháu gửi cho cháu  ít đồ ăn ngon, nếu  ăn nhanh  lẽ sẽ hỏng mất, nhân lúc  dùng hết luôn ạ.”
Người    ăn ngon, bác Bành cũng  lo lắng nữa:
"Vậy cũng .”
Vậy nên ngày hôm , Tô Vọng Đình cùng cảnh vệ viên đến nhà họ Bành hỗ trợ tiếp thì thấy Phong Tri Ý  tự cầm liềm  cắt cây cải dầu.
Hơn nữa, cơm trưa và cơm tối cô đều lấy cớ bận  về ăn,  tự  mang lương khô ăn  ruộng.
Tô Vọng Đình ngẩn , hôm   cùng cảnh vệ viên đổi công việc, cầm liềm  theo phía  Phong Tri Ý cắt rau cải dầu. 
Còn lải nhải, lẩm bẩm   nhiều, lúc thì hỏi Phong Tri Ý   nghỉ ngơi  , lúc  hỏi cô   uống nước , lúc thì hỏi cô  mệt  , tay  đau  ... 
Nhiệt tình giống như một con ch.ó điên cuồng quẫy đuôi.
Phong Tri Ý cảm thấy bất lực, hôm  cô đành  nhờ đội trưởng Vương điều    cách đó thật xa.
Tô Vọng Đình lúc  mới bất giác hiểu , cô    nhận tình cảm của , nhận sự trợ giúp của , rõ ràng cô   xóa sạch quan hệ với , rõ ràng    đến gần.
Tô Vọng Đình vẫn luôn  coi là đứa con của trời cảm thấy  đả kích, hôm đó  khi kết thúc công việc,   ủ rũ  tìm Triệu Học Binh kể khổ tìm kiếm sự giúp đỡ.
Phong Tri Ý vất vả lắm mới thoát khỏi Tô Vọng Đình, cô thở phào nhẹ nhõm, hôm nay  mới tan ,   nữ chính Hứa Lê Hương gọi :
"Thanh niên trí thức Trần, chờ chút !”
Cô  đầu   nữ chính "vô cùng bận rộn" đang đuổi theo .
Phong Tri Ý híp mắt, cảnh tượng giống như  từng quen    cô  dự cảm   lắm:
"Có chuyện gì ?”
Hứa Lê Hương vẫn nhiệt tình  thiện như :
"Hôm nay là ngày chị dâu   mặt trở về mà, cô theo  đến nhà  một chuyến ,  lấy đồng hồ đeo tay trả  cho cô.”
Phong Tri Ý luôn cảm thấy nữ chính    chuyện gì đó, cô từ chối  theo cốt truyện với cô :
"Vậy lát nữa cô mang tới điểm thanh niên trí thức .”
"Hôm nay đến phiên   nấu cơm, bà   mới hết cữ   chăm sóc em trai  nên bận quá,   về hỗ trợ, nhất thời   ." 
Hứa Lê Hương thành khẩn giải thích:
"Cô từ đây về điểm thanh niên trí thức  vặn  qua nhà  mà, cô  thể ở cửa chờ  một chút  ?”
“ lấy đồng hồ  đưa cho cô liền, sẽ   chậm trễ bao nhiêu thời gian của cô , để  đỡ   thêm một chuyến.”
Phong Tri Ý lúc  mới nhớ  hôm nay cô đổi chỗ  việc, lúc về quả thật cần   qua nhà cô . 
Vừa thuận đường, mà     rõ nguyên do, cô cũng  tiện tuyệt tình quá mức, nên đành  khẽ gật đầu:
"Vậy .”
Phong Tri Ý  theo Hứa Lê Hương đến nhà cô , nữ chính  còn ân cần cầm ghế đặt ở trong sân mời cô :
"Cô chờ một chút, để   tìm chị dâu họ của .”
Phong Tri Ý khẽ gật đầu nhưng   xuống. 
Cô chỉ  lấy đồ và rời ,   ở  nhà cô  thêm.
Hứa Lê Hương  , cô  cũng  miễn cưỡng mà vội vàng chạy đến phòng phía đông.
Phong Tri Ý  một  trong sân,  ngoài cửa sân,   qua  thỉnh thoảng liếc  cô một cái, cô cảm thấy   tự nhiên.