Mạnh Chước ôm chặt lấy ba:
"Ba ơi,  sinh em gái   sẽ  đau  ạ?"
Cậu bé   chú Đỗ Yến dọa một trận, giờ thực sự  hoảng sợ.
Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Khi  con sinh con cũng  đau."
Mạnh Chước nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
"Con cũng từ bụng  phồng phồng  đúng  ạ? Giống như thỏ  sinh thỏ con ?"
Mạnh Tây Châu  những lời ngây thơ của trẻ con,  khỏi mỉm  gật đầu:
" ."
Thế là Mạnh Chước hiểu , việc  sinh  cũng đau,    đời còn em gái thì , giống như thỏ  sinh một lứa thỏ con. 
Sau khi suy luận xong trong đầu,  bé quyết định:
"Vậy lát nữa con sẽ thổi hơ cho ."
Trẻ con thực sự  nhạy cảm, cảm nhận  cảm xúc của  lớn ngay lập tức. 
Sau khi  xong, Mạnh Chước như một  lớn bé nhỏ, giữ vẻ mặt nghiêm túc  khuôn mặt bánh bao non của , bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên vai rộng của ba:
"Ba ơi, ba đừng sợ, con thổi hơ  sẽ  đau nữa."
Trong chốc lát Mạnh Tây Châu cảm thấy nước mắt trào ,  ôm  bé  lòng, cúi đầu hôn lên trán :
"Được."
Đỗ Yến  bên cạnh cũng cảm thấy mắt  nóng lên, mũi  chua, xoa xoa mũi :
"Sao chị em   động tĩnh gì nhỉ? Chưa bắt đầu ?"
Vừa    cũng sợ tiếng kêu đau của chị  sẽ  Mạnh Chước sợ hãi, nên  giải thích sơ lược cho  bé, như một loại tiêm phòng, để tránh  bé  hoảng sợ bởi tiếng la hét của Phong Tri Ý.
Mạnh Tây Châu lo lắng nhíu mày,  về phía cánh cửa đóng chặt:
"Có lẽ  bắt đầu , nhưng dù cô  đau đến mấy cũng  thích kêu  tiếng..."
Anh  kịp  hết câu,   tiếng  "Oe Oe Oe!" của em bé cắt ngang!
Đỗ Yến hớn hở:
"Ra đời   ?!"
Mạnh Chước cũng  giật   thẳng dậy, mắt tròn xoe:
"Ai đang  ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-552-do-de-3.html.]
Thấy  sinh  cũng nhanh và thuận lợi như lúc sinh Mạnh Chước, Mạnh Tây Châu phần nào thả lỏng tâm trạng:
"Là em gái con đấy..."
"Ôi,  là một  bé bụ bẫm nữa !" 
Ngay khi    xong, tiếng bác sĩ Trình vui mừng phía trong phòng cắt ngang.
Mạnh Tây Châu sững sờ,  đó cũng mỉm  hạnh phúc:
"Là em trai con đấy."
Trong lòng  lo lắng hy vọng,    là con gái chứ? Nếu  vợ  sẽ thất vọng mất.
Chưa kịp chờ đợi nửa phút, một tiếng  lớn của em bé khác  vang lên, báo hiệu một đứa trẻ khác  an  chào đời.
Bác sĩ Trình   là con trai  con gái, chỉ  :
"Ôi,  một em nữa! Trông thật khỏe khoắn! Hiếm khi thấy trẻ song sinh mà  nuôi dưỡng  như  trong bụng  đấy."
Mạnh Tây Châu  thấy vợ  nhẹ nhàng  đáp  bác sĩ Trình vài câu, trái tim  mới thực sự yên tâm, mặt mày rạng rỡ. 
Thực    quá quan tâm là con trai  con gái, chỉ cần vợ và con của  an  là .
Anh giao Mạnh Chước cho Đỗ Yến:
"Giúp  trông nó một lát, đừng để nó chạy   rối,   nấu đồ ăn."
Bây giờ, bác sĩ và trợ lý trong phòng chắc chắn đang giúp vợ  dọn dẹp,  cũng  giúp  gì, nên quyết định nấu  bát nước đường trứng gà  nguội, vợ  sinh con mất nhiều sức, chắc chắn sẽ đói.
Đồng thời,  cũng  nấu một  đồ ăn để cảm ơn và chiêu đãi các bác sĩ.
"Vâng!" 
Đỗ Yến thực sự quan tâm đến em bé mới sinh,   ôm Mạnh Chước  chờ trong phòng khách:
"Cháu   hai em trai,  một em trai và một em gái?"
Mạnh Chước  chút  hiểu, chớp chớp mắt:
"Em trai là gì  ạ?"
Ba   thường nhắc đến em gái, nhưng  bao giờ  về em trai,  em trai là gì? Cậu  từng  .
Đỗ Yến suy nghĩ một chút,  vất vả giải thích:
"Em trai là những  bé giống như con, chỉ là nhỏ hơn con, giống như khi con còn nhỏ ý."
Giống như  ư? Mạnh Chước nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
"Vậy con   hai em trai, em gái  ."
Đỗ Yến  xong  nhịn   khẽ:
"Sao con  em gái  ? Nhìn ba  con mà xem, em gái con chắc chắn  ! Gen của nhà chúng  đều  cả."