trong suy nghĩ của Mạnh Chước, em bé đỏ hỏn, nhăn nhúm như khỉ con chính là em gái, nên  vội vã lắc đầu:
"Không  em gái! Không  em gái!"
Đỗ Yến ,    gì đó thì cửa phòng mở , bác sĩ Trình bế em bé  ngoài,  thấy Mạnh Tây Châu, bà  :
"Ba của các bé  ? Lúc nãy    xông  lắm mà,  bây giờ   thấy ?"
"Có lẽ  rể cháu  chuẩn  đồ ăn cho chị cháu ." 
Đỗ Yến ôm Mạnh Chước tiến lên, cúi đầu  em bé,  kìm  mỉm  âu yếm:
"Thật dễ thương! Còn em bé nữa ?"
"Bé  đây ." 
Trợ lý của bác sĩ Trình cũng bế một em bé  .
Đỗ Yến  qua  , ngạc nhiên :
"Ôi, thật sự giống hệt !"
Bác sĩ Trình  :
"Thực  trẻ sơ sinh thì đều trông giống  cả,  đợi lớn lên mới  thể phân biệt ."
Mạnh Chước, đang  Đỗ Yến ôm, cũng nhô cao cổ  ngạc nhiên  em bé ,    em bé .
Vẻ mặt như  cay mắt, lui về phía , vùng vẫy trượt khỏi vòng tay Đỗ Yến, lách qua kẽ hở giữa  lớn chạy  phòng, lao đến bên giường Phong Tri Ý:
"Mẹ ơi, em gái  quá!"
Phong Tri Ý , giơ tay xoa xoa đầu :
"Khi lớn lên sẽ  thôi."
Về điều , Mạnh Chước  tin lắm, vì em gái nhà hàng xóm lớn lên cũng   lên, nhưng  vẫn nhớ một việc khác:
"Mẹ ơi,   đau bụng ? Con sẽ thổi hơ cho ."
Nói xong,  bé thật sự phồng má, qua chăn,  nghiêm túc thổi  bụng .
Phong Tri Ý mỉm , xoa xoa má phồng của :
"Mẹ  đau, ba con ?"
"Anh đây." 
Mạnh Tây Châu mang tô nước đường trứng gà  thêm nhân sâm và hồng táo đến cửa phòng.
Vừa  vợ gọi,  vội vàng đáp ,   đầu cảm ơn bác sĩ Trình và  :
"Bác sĩ Trình, cảm ơn bác và    vất vả! Cháu  chuẩn  một ít đồ ăn, coi như mừng em bé chào đời, hy vọng    thể tham gia."
Lời  đó khiến   khó từ chối, bác sĩ Trình  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-553-do-de-4.html.]
"Mừng em bé chào đời,  nhất định sẽ tham gia."
Nói xong, bà  và trợ lý đem các bé  phòng, để gần Phong Tri Ý.
Trước khi Mạnh Tây Châu  phòng  nhỏ giọng giao việc cho Đỗ Yến:
"Trong nồi  mỳ   chuẩn , nước dùng và phụ liệu cũng  sẵn sàng,  hãy múc , giúp  mời   ăn một chút,  cho chị em ăn ."
Đỗ Yến thấy Mạnh Tây Châu  khách sáo với  nên lập tức vui vẻ đáp :
 “Vâng!"
Nói xong,   lập tức mời bác sĩ Trình và    ăn.
Mạnh Tây Châu cầm đồ ăn  phòng, đặt lên tủ đầu giường,  ôm Mạnh Chước đang cố gắng thổi hơ cho Phong Tri Ý  khỏi giường:
"Được ,  con  đau nữa, con  thổi hơ giúp  , con giỏi lắm!”
“Ba   món ngon thưởng cho con ở  bếp, con  bếp nhờ  Đỗ Yến đưa cho con ăn nhé."
Nói xong,   sang Đỗ Hinh đang thu dọn chăn gối và chậu nước bẩn để  ngoài:
"Đỗ Hinh, để  thu dọn . Nhờ em dẫn cháu  ăn một chút, đừng để nó  phiền  nó."
"Ồ, !" 
Đỗ Hinh vội vàng bỏ đồ xuống, tới dắt Mạnh Chước :
"Đi thôi, dì dẫn cháu  ăn món ngon."
Sau khi Đỗ Hinh dẫn Mạnh Chước  ngoài, Mạnh Tây Châu mới  xuống bên giường, yên lặng  Phong Tri Ý một lúc,  cúi xuống hôn lên trán cô, nhẹ nhàng hỏi:
"Mệt ?"
Phong Tri Ý lắc đầu, nghiêng đầu  hai đứa trẻ đang ngủ bên cạnh .
"Anh   con ?"
"Chưa." 
Mạnh Tây Châu nhấc tô nước đường trứng gà bên cạnh, múc một thìa thổi thổi, đưa đến miệng cô:
"Con thì xem lúc nào cũng , em ăn một chút ."
Phong Tri Ý thử một miếng,  lui :
"Hơi nóng, để lát em ăn. Anh  con  , em còn   là con trai  con gái nữa."
Mạnh Tây Châu thử thấy thật sự  nóng. 
Anh đặt xuống.
"Được."
Sau đó,   dậy,  vòng qua phía bên  của giường, nhẹ nhàng mở gói quấn đứa bé đầu tiên:
"Đứa  là con trai."