Bé Mạnh Chước lập tức chạy  thực hiện trách nhiệm và cảm giác nhiệm vụ của một  .
Mạnh Tây Châu giúp Phong Tri Ý chuẩn  bữa tối,  hỏi:
"Vợ ơi, em     em  chuyện  đó?"
"Có  lính chạy về    đấy.”
Phong Tri Ý giải thích một cách ngẫu nhiên:
"Lúc đó em đang gần hàng rào bên đường nhặt trứng gà, thấy  một  lính nhỏ vui vẻ chạy về  bắt  lợn rừng to."
"Ồ." 
Mạnh Tây Châu cắt rau, hiểu , hóa  vợ    là con trai gặp lợn rừng,  lẽ nghĩ là những binh sĩ  bắt  lợn rừng.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, quyết định để vợ  hiểu lầm như , tránh  cô sợ hãi.
Khi bữa tối chuẩn  xong, gia đình họ đang sẵn sàng ăn, con trai của doanh trưởng Tào, mới bảy tuổi, chạy đến hào hứng:
"Phạn Phạn! Phạn Phạn!"
Doanh trưởng Tào kết hôn muộn,  hơn bốn mươi tuổi mới  con trai bảy tuổi. 
Tháng  vợ   đưa con đến đóng quân cùng, và  bé Tào Cường nhanh chóng chơi cùng bé Mạnh Chước.
Dù , trong  bộ doanh trại, ngoại trừ hai đứa trẻ  đầy một tuổi của Phong Tri Ý, thì chỉ  hai đứa trẻ .
"Dạ!" 
Bé Mạnh Chước lập tức bỏ đũa xuống, trèo xuống ghế, chạy nhanh  cửa:
"Anh Cường,  chuyện gì  ạ?"
Tào Cường  vui vẻ:
"Ba  mời em đến ăn thịt lợn rừng, bảo ba  em cũng đến nữa!"
Gần cuối năm, rừng sâu bất ngờ đem đến cho đội quân của họ hai con lợn rừng lớn, quả thực là món thịt ngon cho bữa tất niên của họ!
Vì thế,  khi lợn rừng  mang về, họ  tổ chức một bữa tiệc lớn để g.i.ế.c lợn đón Tết.
Nghĩ đến việc bé Mạnh Chước là " hùng  một", doanh trưởng Tào  sai con trai  đến mời  .
Phong Tri Ý   theo con trai  ngoài xem chuyện gì,   :
"Bữa ăn bên  của chúng   chuẩn  xong ,  ăn sẽ phí. Cô và chồng cô  đến , con hỏi Phạn Phạn xem con    ?"
Vào thời điểm , trẻ em đều    lãng phí thực phẩm, nên Tào Cường hỏi bé Mạnh Chước:
"Vậy Phạn Phạn   ?"
Bé Mạnh Chước  do dự  :
"Mẹ ơi, con    ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-570-manh-chuoc-co-ban-choi-cung-roi.html.]
Vì  đây   quen thuộc với các chú lính trong đội quân, đôi khi ăn cơm ở nhà ăn, mỗi  đều cho  một muỗng,  ăn đến no luôn.
Sau khi Phong Tri Ý phát hiện, cô   với  rằng mỗi  lính chỉ  giới hạn lượng thực phẩm, nếu  ăn thì họ sẽ  đủ ăn.
Vì  bé Mạnh Chước nhớ kỹ,  thể ăn bừa thức ăn của các chú lính. 
Cậu còn bắt đầu mang theo một chiếc ba lô màu xanh quân đội, bên trong chứa đầy các loại đồ ăn vặt như hoa quả khô, thịt khô, kẹo, v.v., 
Nếu ai đó đưa cho  cái gì ngon,  sẽ đổi lấy thứ gì đó từ ba lô của .
"Đây là quyết định của con." 
Phong Tri Ý luôn khuyến khích con trai tự suy nghĩ và hành động độc lập:
"Con tự quyết định ."
Bé Mạnh Chước suy nghĩ một chút, cha    bao giờ thiếu thức ăn ngon cho ,   thèm thuồng, nhưng    chơi, nên :
"Vậy con mang ba lô nhỏ ."
Phong Tri Ý mỉm :
"Được."
Bé Mạnh Chước lập tức chạy  nhà  với Tào Cường:
"Anh Cường,  chờ em một chút nhé!"
Phong Tri Ý cũng nhớ  điều gì đó,   nhà lấy một chai mật ong đưa cho Tào Cường:
"Đây là mật ong do gia đình chúng cô tự nuôi. Nếu   nấu canh, thì bảo  cháu cho thêm cái  , nó sẽ giúp loại bỏ mùi hôi của thịt lợn rừng,  ngon  bổ dưỡng."
"Cảm ơn cô Phong!" 
Tào Cường nhận lấy.
Sau đó Tào Cường cùng bé Mạnh Chước  mang ba lô nhỏ, hai  bé vui vẻ chạy  khỏi sân.
Phong Tri Ý đưa họ  cửa:
"Ăn xong hãy về sớm nhé."
"Vâng !" 
Bé Mạnh Chước cùng Nhị Cẩu Tử, theo Tào Cường chạy  mà  ngoảnh .
Phong Tri Ý :
"Đứa trẻ  thật là!"
Cô  đầu thấy Mạnh Tây Châu bế hai bé nhỏ  đến, hai đứa trẻ 11 tháng tuổi đang vươn tay về phía cô gọi ", "   ôm:
"Có chuyện gì ? Không   đang cho chúng ăn ?"
Mạnh Tây Châu ôm mỗi tay một bé,  vẻ  đau đầu:
"Chắc là chúng thấy  trai chạy  ngoài, nên  nháo đòi theo, suýt nữa  đổ cả bát sữa."