Bác sĩ Uông  chằm chằm  "Băng Phách Tuyết Liên" đầy kinh ngạc, nó    thể  thế máy điều hòa! 
Phải  rằng, quốc gia của họ đang cố gắng chi trả giá cao để học hỏi và nhập khẩu công nghệ điều hòa từ các quốc gia phát triển!
 với cái , ai cần máy điều hòa nữa chứ?! 
Nó tiện lợi hơn máy điều hòa nhiều! 
Và còn ,  thiện với môi trường, an , tự nhiên, tiết kiệm năng lượng, đúng là quá  hảo!
Nghĩ đến đây, Bác sĩ Uông vô cùng hào hứng:
"Cháu   lắm! Cháu nhất định   thành dự án nghiên cứu ! Chỉ cần sơ bộ nghĩ qua, nó  thể tiết kiệm bao nhiêu điện năng, giảm bao nhiêu ô nhiễm, tiết kiệm bao nhiêu chi phí... lợi ích đơn giản  thể kể hết!"
Phong Tri Ý  nhẹ:
"Chú Uông, chú nghĩ cái   thể bán  giá  ở hội chợ giao lưu quốc tế ?"
"À , ." 
Bác sĩ Uông  thấy thì  vẻ lo lắng:
"Sao cháu  chỉ nghĩ đến việc bán kiếm tiền thế? Dự án  còn  thành công mà? Nếu  sinh lợi, thì đợi đến khi thành công , quốc gia  thể thiếu phần lợi của cháu!"
"Không  do cháu đang gặp khó khăn trong nghiên cứu ?" 
Phong Tri Ý khiêm tốn :
"Cháu chỉ  thu thập ý kiến đa dạng,  thể nhiều  với các góc  khác  trong nghiên cứu sẽ giúp cháu tìm  lối thoát.”
“Chú  thể mang một vài cây đến viện nghiên cứu, cháu cũng  thể cung cấp tất cả tài liệu nghiên cứu mà cháu  cho đến nay, để cùng giúp nghiên cứu."
"Điều ,     ?" 
Bác sĩ Uông dù  hứng thú nhưng   chút do dự về mặt đạo đức:
"Đây là dự án nghiên cứu của emcháu để  khác can thiệp, nếu họ thành công  vai cháu, thì   là  khác chiếm lợi  ?"
Phong Tri Ý   cho là :
"Điều  cũng  hẳn là chiếm lợi. Nếu họ  thể nghiên cứu thành công, điều đó chứng tỏ họ  khả năng mà! Không  họ sẽ   phủ nhận vai trò của cháu đúng ? Và còn một điều nữa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-577-bang-phach-tuyet-lien.html.]
Nói , cô   ngượng ngùng:
"Chú cũng  đấy, cháu đang thiếu tiền, thiếu  nhiều tiền! Vì  cháu  bán một vài cây  chỉnh ở Hội chợ giao lưu quốc tế.”
“Một mặt là để kiếm một khoản lớn từ nước ngoài, mặt khác, nếu quốc gia chúng    nhân tài,   nước ngoài  ?"
Bác sĩ Uông cảm thấy  hổ vì suy nghĩ hẹp hòi của , nhưng vẫn lắc đầu áy náy:
"  thể quyết định  điều . Mặc dù  rằng học thuật   biên giới, nhưng  lợi ích quốc gia,  một  thứ chúng  thà để hỏng trong tay  cũng    lợi cho  khác, cháu cũng hiểu nguyên tắc  mà."
Phong Tri Ý gật đầu hiểu rõ:
" nếu là sản phẩm  chỉnh, thì khả năng nghiên cứu thành công của đối phương  lẽ  lớn. Hơn nữa, điều     thể hợp tác cùng  lợi mà!"
Bác sĩ Uông suy nghĩ và gật đầu:
"Được, để   về và thảo luận với cấp , xem xét khả năng thực hiện,  sẽ cố gắng giúp cháu tranh thủ cơ hội. Dù  thì từ giờ đến hội chợ  tháng mười cũng còn ba tháng, vẫn kịp."
"Vâng!" 
Phong Tri Ý đồng ý, nếu   thì cô sẽ tìm cách bán lén một  vật nhỏ  quá quan trọng, nhưng nguồn gốc của  tiền  khó giải thích, và việc đổi ngoại tệ cũng  dễ dàng...
Nghĩ đến đây, Phong Tri Ý hỏi thêm:
"À, chú Uông, chú  thể giúp cháu đổi một ít ngoại tệ ?"
Lần  khi Mạnh Tây Châu  hỏi, để đổi một lượng lớn ngoại tệ, cần  xuất trình các loại giấy tờ chứng minh nguồn gốc tiền tệ hợp pháp, rõ ràng,  thể giải thích mơ hồ.
 ngoại tệ của Phong Tri Ý thực sự  thể giải thích rõ ràng, nên Mạnh Tây Châu cũng  dám mang  đổi.
Nhiều tiền như  để  sử dụng thì  phần lãng phí, nên Phong Tri Ý quyết định mạo hiểm hỏi bác sĩ Uông.
"Ngoại tệ?" 
Ban đầu bác sĩ Uông  quan tâm lắm:
"Được, cháu  đổi bao nhiêu?"
Nói xong, ông còn đùa cợt:
"Cháu cứ ở lì trong căn cứ  chịu bước  khỏi cổng, cháu lấy   ngoại tệ?"
 khi Phong Tri Ý nêu  một con  khổng lồ,  bác sĩ Uông giật , ông nghi ngờ và nghiêm túc  cô: