Anh luôn cảm thấy những ngày   như   vẻ vô thực, giống như  đang mơ,  từ cống rãnh bò lên  xứng đáng  hưởng.
Khi Phong Tri Ý thức dậy và bước  khỏi phòng, cô thấy Mạnh Tây Châu đang mất hồn với vẻ mặt khó tả nhưng  cô xót xa.
Cô nhẹ nhàng tiến , ôm lấy eo  từ phía , má dựa  lưng , như  ngủ đủ giấc, cọ cọ một chút:
"Anh đang nghĩ gì ?"
Cái ôm , như thể  đưa trái tim đang lơ lửng, cảm thấy  chỗ dựa của   vòng tay mềm mại và ấm áp của cô,   lập tức cảm thấy an tâm và vững chắc.
Mạnh Tây Châu cảm động, ngạc nhiên  đầu , đưa tay ấp lấy tay cô,  nghiêng đầu  vợ  trong sương sớm mơ hồ,  khỏi mỉm :
"Anh đang nghĩ về em và con."
Phong Tri Ý    đang nghĩ gì, chỉ    chìm đắm trong trạng thái  vui , nên cố tình ngẩng đầu mỉm , chuyển đề tài nũng nịu:
"Đang nghĩ xem sẽ nấu món ngon gì cho chúng  ?"
Mạnh Tây Châu lập tức , cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô:
" !"
Cuộc sống   là suốt ngày nghĩ xem  thế nào để cho vợ và con ăn ngon, ăn no ? 
Sao  suy nghĩ lung tung  chứ? Vợ con  còn đang chờ  "phục vụ" cơ mà!
Mạnh Tây Châu   kéo cô cùng  về phía bếp:
"Em mau  rửa mặt , hôm nay   bánh rán rau củ cho các em.”
“Bánh nhân sợi cà rốt mà Phạn Phạn thích, nhân sợi khoai tây mà em thích,  đều  cả . Còn bé Mễ Mễ và bé Thái Thái  ăn  bánh cứng,  nấu cháo rau củ cho chúng ."
"Vậy  thích cái gì?" 
Phong Tri Ý ngoan ngoãn   dắt  bếp, bước   gian ấm cúng của cuộc sống hàng ngày.
Mặt trời mọc lên, xua tan lớp sương mỏng, hiện lên tổ ấm yên bình của gia đình họ, trong gian bếp nhộn nhịp  tiếng Mạnh Tây Châu  :
"À, những gì mà em và các con thích thì  đều thích cả."
Sau khi  bé Mạnh Chước  thành buổi luyện tập buổi sáng và trở về, cả gia đình cùng ăn sáng xong, thì giờ học gia đình bắt đầu.
Ông thủ trưởng và bác sĩ Uông  đến, liền thấy cả nhà họ  quây quần  sách  chữ. 
Ngay cả hai đứa nhỏ, cũng cầm bút màu, một đứa nắm lấy chú chó Samoyed trắng tinh, một đứa nắm lấy con ngỗng trắng, vẽ lên  chúng những hình vẽ nhiều màu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-583-xot-xa.html.]
Chú chó Tây Tạng màu đen    đầy may mắn thoát khỏi tai họa, thu  ở góc phòng thương cảm  các bạn đồng loại "gặp nạn".
Con ngỗng trắng  vẽ đến phát chán, thi thoảng buồn bã kêu "quạc" một tiếng.
Còn chú chó Samoyed thì  mỉm, để mặc bọn trẻ vẽ vời, tính tình dễ chịu chiều chuộng những đứa trẻ nghịch ngợm.
"Ôi, cả nhà các cháu chuẩn  cùng  thi đại học ?" 
Ông thủ trưởng  đùa khi bước .
Kể từ khi nơi  trở thành một doanh trại quân đội  kỷ luật, trẻ con thường xuyên chạy  chạy , Phong Tri Ý  gỡ bỏ hàng rào leo ngoài cửa, cánh cổng thường xuyên  mở.
Vì thế, ông thủ trưởng  bước thẳng .
Phong Tri Ý ngẩng đầu lên, vội vàng để bút xuống,  dậy chào đón từ bàn sắp xếp kiến thức cho Mạnh Tây Châu:
"Ôi! Các ông đến từ lúc nào  ạ?"
"Còn  hỏi .” 
Bác sĩ Uông lấy từ cặp tài liệu  một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho cô:
"Đưa tiền đến cho cháu đây!"
Mắt Phong Tri Ý sáng lên khi nhận lấy:
"Thật sự  bán   ư?"
"Còn  hỏi ? Đồ của cháu là hàng hot đấy!" 
Bác sĩ Uông đùa cợt nửa thật nửa giả:
"Ở Hội chợ quốc tế, mấy bên khác  đều tranh giành gần như đánh  ."
Lúc ,  bé Mạnh Chước dẫn hai em trai tới gần bàn học,  lượt chào:
"Chào ông ngoại ạ! Chào bác sĩ Uông ạ!"
Ông thủ trưởng và bác sĩ Uông vội vàng vui vẻ đáp lời,  đó cảm khái  chuyện với Phong Tri Ý:
"Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ chớp mắt mà ba đứa trẻ của cháu  lớn đến thế  . Cháu đang dạy chúng học hả?"
"Vâng, chỉ là dạy sơ sơ một  kiến thức cơ bản thôi ạ." 
Phong Tri Ý mời họ   giàn nho: