"Chuyện  cũng đáng để em  khoác áo  ngoài ." 
Mùa xuân se lạnh, Mạnh Tây Châu thấy cô chỉ mặc đồ ngủ  chạy  ngoài, vội vàng mở áo khoác ôm cô  lòng.
"Không sợ  lạnh . Nếu mất thì     mua cái mới,   cả."
"Không !" 
Phong Tri Ý đeo đồng hồ cho , vỗ nhẹ  cổ tay , nghiêm túc dặn dò:
"Anh chỉ  đeo cái đồng hồ mà em tặng, khi  ngoài đừng bao giờ tháo , kể cả khi tắm cũng  , nó chống nước nên   ."
Mạnh Tây Châu  chiếc đồng hồ  cổ tay, ánh mắt như  suy tư lóe lên, dường như   hiểu điều gì đó,  đó hứa hẹn  :
"Được! Anh sẽ chỉ đeo những thứ vợ tặng."
Phong Tri Ý  rằng  sẽ   những gì  hứa, cô yên tâm:
"Ừm,    ."
 Mạnh Tây Châu  ôm cô lên, đưa cô trở  căn phòng  "hệ thống sưởi" mới để cô  khỏi lòng:
"Đừng chạy lung tung nữa, mau trở về phòng ngủ thêm một lát. Em  mệt ? Hả?"
Khi  đến cuối, giọng  rõ ràng trở nên trầm thấp, đầy vẻ nguy hiểm.
Phong Tri Ý ôm ,  lên ngón chân hôn nhẹ , thực sự   nỡ:
"Sớm trở về,   tiếp xúc quá nhiều với những nữ sinh trẻ ,  ?"
Đây là  đầu tiên  thấy vợ  rõ ràng ghen tị và lo lắng như , Mạnh Tây Châu hạnh phúc đến nỗi tim như nở hoa, hào hứng ôm cô hôn thật sâu.
Hôn đến khi chân cô yếu   vững, mới rời , giọng  khàn khàn  khẽ.
"Dù  trẻ  thế nào thì cũng  bằng một phần triệu của vợ ."
"Đừng  lời đường mật!" 
Phong Tri Ý thở hổn hển, nghiêm túc  với khuôn mặt hồng như quả đào:
"Em đang  nghiêm túc đấy! Anh  nhớ:  là  đàn ông   vợ,  con,  giữ  cách với nữ sinh, đừng để   hiểu lầm và mơ mộng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-598-dan-do-chong.html.]
Cô   từ lịch sử,  khi kỳ thi đại học  phục hồi,  khá nhiều sinh viên đại học  bỏ rơi  bạn đời của  để tìm kiếm "đồng chí cùng chí hướng" trong trường đại học.
Dù cô tin tưởng  phẩm chất của Mạnh Tây Châu, nhưng  trông  thu hút, trở thành sinh viên đại học cũng  còn là con chủ nô  coi thường nữa,     nhiều cô gái trẻ đổ dồn  .
Dù Mạnh Tây Châu  động lòng, nhưng chỉ nghĩ đến việc nhiều  như ong bướm lao đến quanh , dành tình cảm cho "bảo bối" lớn của cô, là cô  cảm thấy  thoải mái!
Mạnh Tây Châu  vui vẻ:
"Được! Vậy   trường sẽ  lên trán “ kết hôn”, các nữ đồng chí đừng tiếp cận."
Phong Tri Ý cũng , nhẹ nhàng vỗ  n.g.ự.c :
"Làm gì  chuyện phóng đại đến thế? Em chỉ   chú ý một chút, đừng gây  hiểu lầm  lùm xùm nào."
Mạnh Tây Châu cầm tay cô hôn nhẹ.
"Em yên tâm ,   mà. Chắc chắn sẽ   chuyện gì khiến em  vui. Anh còn sợ em  hài lòng là đá  luôn cơ!"
Vợ  khi  "trở mặt  nhận ", đó là thực sự  nhận ,  hề lưu luyến,  chút tình cảm nào còn ,  thể  đau lòng .
Chẳng hạn như với gia đình họ Bành và đồng bọn,  như với Phương Tiểu Phương, những mối quan hệ  cô cắt đứt một cách dứt khoát,  hề mềm lòng.
Phong Tri Ý ôm lấy eo , nũng nịu trong vòng tay :
"Em  kiểu cách như  , em  rộng lượng."
 với sự phản bội thì cô  hề dung thứ, đặc biệt là trong chuyện tình cảm,  thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nhỏ nào.
"Ừ." 
Mạnh Tây Châu ôm chặt cô, dường như cô  mềm nhũn trong lòng .
"Em yêu, nếu em  buông  ,  sẽ    ."
Phong Tri Ý cảm nhận  điều gì đó, cúi đầu  xuống, đột nhiên cô tinh nghịch sờ và bóp một cái,  đó đẩy   và nhanh chóng lùi .
Mạnh Tây Châu hít một  thật sâu,  xuống cái lều nhỏ đột nhiên   dậy,  đưa tay   nắm lấy cô.
Phong Tri Ý nhanh chóng chạy  phòng, đóng cửa  và ló đầu  từ kẽ cửa,  tinh nghịch:
"Nhanh lên , cứ chần chừ thế  sẽ  kịp tàu !"