Mạnh Tây Châu đuổi theo đến cửa, tựa  cửa  :
"Ai là kẻ nghịch ngợm khiến  gần như  kịp chuyến tàu chứ?"
"Chắc chắn   là em ." 
Phong Tri Ý tỏ  vẻ mặt ngoan hiền đoan trang.
"Em luôn thúc giục  mau chóng lên đường mà."
Mạnh Tây Châu  đồng hồ, thực sự sắp muộn, đành  bất lực    ngoài  chỉ  cô  .
"Đứa nhỏ quậy phá , em đợi đấy! Xem  về sẽ xử lý em thế nào?!"
Phong Tri Ý  tươi  ở cửa phòng.
"Em sẽ đợi! Đừng để em đợi quá lâu nhé."
Mạnh Tây Châu  thấy cảnh  suýt nữa tim nhỏ rung động, thấp giọng chửi tục một câu, vội vàng bước nhanh  khỏi cửa, nếu   sợ dù mất mạng cũng  chịu ! 
Mạnh Tây Châu   , mất ba bốn tháng.
Không dài cũng  ngắn, nhưng Phong Tri Ý  cảm thấy thiếu vắng khi  rời .
Bởi vì cứ ba ngày   gọi điện về nhà, tỉ mỉ dặn dò  thứ, khi con cái sinh nhật còn gửi quà về, thậm chí mỗi tuần còn  tình thư cho cô,  rằng trường học đều thịnh hành điều ,  cũng   cho vợ. 
Vì  Phong Tri Ý gần như hàng ngày đều nhận  tin tức về ,  thể qua thư từ và điện thoại liên lạc với , cảm giác như  vẫn ở bên cạnh cô,   ở Bắc Kinh xa xôi. 
Hai  như đang yêu xa, mãi đến giữa tháng sáu, Mạnh Tây Châu gầy  một vòng trở về  báo ,  là   một bất ngờ cho cô.
   Phong Tri Ý giật :
"Anh   thế? Sao  gầy  nhiều thế? Không  em  đưa cho   nhiều tiền ? Chẳng lẽ  còn tiết kiệm ăn uống nữa ? Nhà  thiếu gì miếng cơm của  chứ?!"
Mạnh Tây Châu  cô, lòng xót xa, mắt đỏ hoe.
Anh  kìm  ôm chặt cô và hôn mạnh, hôn đến nỗi  thở nổi mới thôi.
Lúc   mới dùng môi chạm nhẹ  môi cô giải thích:
"Không , luyện tập cũng  bỏ lỡ, đừng lo, cơ thể   khỏe! Có lẽ là học hành quá vất vả."
Phong Tri Ý  phần  hiểu:
"Học hành vất vả đến  ?"
Mạnh Tây Châu giải thích,   dành gần bốn tháng đắm chìm trong việc học,  thành tất cả nội dung học trong một năm, và cuối cùng  nhà trường chấp thuận đơn xin chỉ thi  học.
Dù ,   học và hiểu hết nội dung của khóa học năm , việc theo lớp học chỉ lãng phí thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-599-xem-anh-ve-roi-xu-ly-em-the-nao.html.]
"Về việc  gầy ,  nghĩ  lẽ là do quá tốn não.”
Phải  rằng trong bốn tháng qua, ngoài việc ăn, ngủ, tập luyện và cứ mỗi hai ba ngày  gọi điện về nhà, cũng như  thư cho vợ bày tỏ nhớ nhung.
Anh còn chăm chỉ học hỏi kiến thức chuyên ngành, nỗ lực vượt qua các kỳ kiểm tra của trường,  lãng phí một giây nào.
"Một lý do quan trọng nữa,  nghĩ là vì  nhớ em quá!" 
Mạnh Tây Châu ôm cô và cọ cọ, trông vô cùng tội nghiệp cắn nhẹ  vành tai cô:
"Anh đói , em yêu."
Nói xong  bắt đầu  trò, Phong Tri Ý vội ngăn cản :
"Đừng nghịch nữa! Giữa ban ngày thế , bọn trẻ  thể về bất cứ lúc nào đấy!"
Mạnh Tây Châu mới nhớ  hỏi:
"Bọn trẻ ?"
"Hai đứa nhỏ đang ngủ trưa, đứa lớn  săn với Tào Cường và một nhóm binh sĩ." 
Cô , lo lắng   yên tâm, bổ sung một câu:
"Nhị Cẩu Tử cũng  theo."
Mạnh Tây Châu  thấy giờ ăn trưa  trôi qua:
"Hai đứa nhỏ  mới ngủ ?"
Phong Tri Ý gật đầu, cô  dỗ hai đứa nhỏ ngủ,  ngoài thì thấy Mạnh Tây Châu về.
Nghe , Mạnh Tây Châu lập tức ôm cô  về phòng lớn:
"Vậy thì kịp, giúp  giải tỏa cái !"
Hai đứa nhỏ còn nhỏ, cần ngủ dài, giấc ngủ trưa thường  ít nhất hơn một tiếng. 
Còn đứa lớn lên núi chơi, thằng bé hoang dại đó  tối chắc chắn sẽ  về.
Phong Tri Ý trách móc  vì nóng vội.
"Giờ  nhanh như  ?"
Mạnh Tây Châu dừng  một chút, nguy hiểm híp mắt cúi xuống cắn nhẹ  môi cô.
"Để xem lát nữa  sẽ  thế nào với cái miệng của em nhé!"
Nói xong  ôm cô  phòng, đá cửa , và để đề phòng thì còn khóa trái cửa.